Skip links

Ba và những bí mật

Ba và những bí mật

Bạn, có bao giờ thấy ghét ba của chính mình hong?

Và bạn, có bao giờ nghĩ rằng người đàn ông luôn khiến bạn sợ sệt, e dè trong gia đình, là người làm chủ và giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống của bạn, cũng lại là người cô đơn nhất hong?

Mình nghĩ, chắc là có, ha!

Mấy hôm nay, cô em trong team đã “giao” cho mình một “trọng trách” liên quan đến phát triển nội dung cho Truly Inspired, đó là: Mình phải kể một câu chuyện gì đó về bí mật của ba, câu chuyện cần mang nhiều cảm xúc, vừa vui vẻ nhưng cũng sẽ có điều cảm động. 

Khi nghe về topic, dường như mọi thước phim về ba mình trong quá khứ lại có dịp ùa về. Từng nụ cười, ánh mắt, tấm lưng to lớn ấm áp và vòng tay âu yếm của ba vẫn hiện lên rõ mồn một. Cả cái mùi cơ thể của ba, cả những trò đùa ríu rít của hai ba con,… Tất cả đều như mới hôm qua. Ở đó, mình nhìn thấy mình – cô gái bé nhỏ được ba cắp đi muôn, trong rất nhiều chuyến hành trình. Dù rằng, ba đã rời xa mình được hai mươi ba năm dài đằng đẵng…

Trong rất nhiều gia đình, mình tin rằng nếu để kể chuyện về ký ức thơ bé thì hình ảnh của người mẹ sẽ luôn chiếm trọn tâm trí bạn. Tuy nhiên, với mình, những mảng hồi ức nhuốm màu thời gian hoen ố đó, phần nhiều vẫn là ba…

Ba như “ông bụt” của mình. Ba luôn xuất hiện che chở và bảo vệ mình khỏi những lần bị mẹ đánh. Ngày nhỏ, mình thực sự rất nghịch, dù là con gái, nhưng dường như trong cái đầu nhỏ bé ấy lại chứa trí óc của một “nhà khoa học”, thích khám phá, luôn luôn tò mò về mọi thứ xung quanh. Nhìn, nghe, thấy bất kỳ điều gì cũng muốn thử. Điển hình nhất là mỗi khi mẹ mình vào bếp nấu món gì, mình đều “lăm le” nhìn trộm, dù đã bị mẹ đuổi lên nhà trên, nhưng mình vẫn thậm thụt học lỏm. Mà bạn cũng biết rồi, học lỏm thì cái biết cái không, kiểu gì qua bàn tay thí nghiệm chiên, xào, cắt, đốt của mình, nó cũng sẽ đổ bể. Và mỗi lần như vậy, mẹ lại đánh đòn mình. Cứ thế vòng tròn phá phách – bị mẹ đánh, lặp đi lặp lại như một thói quen khó bỏ của cả mẹ và mình. Đến mức mẹ mình thắc mắc, sao càng bị đánh mình càng lì lợm, và độ nghịch ngợm tăng lên cao như vậy.

Mẹ đâu có biết được là, mình với ba đã luôn có một nguyên tắc ngầm với nhau: “Bất cứ khi nào mẹ dơ cây lên, con nhảy dô ba nha! Mà nhảy làm sao để mẹ hong có đánh trúng được con, nhảy dô giữa người ba, ba mới che cho con được, nghe hong?” 

Bởi vậy, mỗi lần mình bị đánh nhưng đâu có trúng! Mẹ toàn đánh trúng ba không hà! Đó là bí mật giao kèo của ba và mình :”>  Tất cả là có ba, ba che chắn, ba ôm mình, ba “ăn đòn” giúp mình không thôi! 

Nói ra thì, mẹ mình không phải là người xấu, nhưng mà ngày đó, một tay mẹ vừa quán xuyến việc kinh doanh, bôn ba làm ăn và chăm lo cho mấy anh chị em mình. Vậy nên, mẹ cũng giống như nhiều bà nội trợ bên ngoài, rất dễ “phát hỏa” khi mình nghịch ngợm. Ngày đó, các chị của mình cũng đã lớn và đi học xa nhà, nên chỉ còn mỗi mình cứ luôn nằm trong “tầm ngắm” của mẹ 😀

Nhưng mà, hong có sao! Có ba rồi. Ba biết mẹ như vậy nên đi đâu, lên rừng xuống biển, ba cũng cắp mình đi theo hết! :”>

Ngày xưa, ba mình chơi Bonsai – một loại cây cảnh được rất nhiều người chơi cây yêu thích. Vậy nên ba thường hay lên núi để tìm kiếm những cây Bonsai rừng nguyên bản, đem về nhà uốn nắn, chăm sóc. Đó chính là một trong những niềm vui của ba thời bấy giờ, bên cạnh việc kiếm các loại cây tốt về làm thuốc nam, giúp người khác chữa bệnh. Và mỗi lúc đi xa như vậy, ba đều mang mình theo. 

Trong ký ức, ba lúc nào cũng lực lưỡng cao lớn, ôm mình trong tay, mình cứ ngủ say giấc ngon lành, mặc cho ba đi xe có lúc khó khăn, vì phải luôn giữ lấy mình. Đôi khi vào ngày mưa, hay đi trong đêm tối, mình buồn ngủ đến rịt cả mắt, vậy mà ba vẫn cố vừa chạy xe vừa hát cho mình nghe. Tay ba lạnh cóng nhưng vẫn ôm chặt mình và chạy xe suốt quãng đường xa, mình vẫn cứ như vậy, vẫn luôn cảm thấy trong vòng tay ba vô cùng an toàn và ấm áp, mình chìm vào giấc ngủ rất sâu và rất ngon. 

Có lần, cũng trong một buổi trời mưa gió rất to, ba chở mình trên con xe máy tà tà, chiếc áo mưa cánh dơi ba mặc bị thủng một lỗ phía trước, vậy là nước mưa tràn vào ướt hết người. Mình hỏi ba: “Ba ơi, ba có lạnh hong?”. Ba trả lời: “Hong, ba hong có lạnh con gái”. Ba trả lời mình trong tiếng run run, hai hàm răng đánh bò cạp vào nhau. Mình vòng tay ôm lấy ba thì phát hiện cả người ba lạnh cóng, tê tái. Lúc đó, mình chẳng biết làm gì ngoài việc hát cho ba nghe cả đoạn đường, như ba đã từng hát cho mình trên rất nhiều đoạn đường trước đó… 

Sau này, khi lớn lên, mình hiểu đó là những lần mà ba “nói dối”, đó là một trong những bí mật của ba. Rằng ba không bao giờ mệt, không bao giờ lạnh, không bao giờ vất vả khổ sở, trước mặt mình. Ba vẫn luôn âm thầm gánh vác, miễn sao con gái của ba được vui vẻ, an toàn là đã đủ…

Thậm chí, ngay cả khi ba đối diện với những cơn đau bệnh, vẫn luôn là:

“Ba hong có đau gì hết à! Ba ổn, con yên tâm đi. Bác sĩ chích thuốc là để ba hết bệnh đó.

Nhưng rõ ràng, dù mình có bé nhỏ thế nào thì vẫn nhận ra được sự thay đổi trên cơ thể ba, ba ngày càng gầy đi, những vết kim tiêm bầm tím chi chít nhiều nơi trên người… Nhưng ba vẫn luôn nói những lời trấn an với mình… 

Ba là vậy, luôn cố gắng giấu những cảm xúc đau đớn lại bên trong..!

Cho đến một ngày, ngày mà cả cuộc đời của mình sẽ không bao giờ quên. Đó là ngày mà mình được nghe những lời thật nhất… từ những hơi thở mỏng  manh còn lại của ba. Ba không còn đủ sức để “nói dối” thêm nữa, cũng là ngày mà trò chơi mang tên “Bí mật” của cha con chúng mình chính thức: Khép lại! 

Và đây là hai câu nói cuối cùng mà mình luôn đem theo trong ký ức, chúng vẫn luôn hiện lên rõ ràng, rành mạch cùng với khung cảnh ngày hôm ấy, trong phòng hồi sức cấp cứu ở bệnh viện:

  • Ba không kịp mua quà sinh nhật cho con rồi, con gái ơi…!

Đây là lúc ba biết, ba không còn chơi bất kỳ trò chơi bí mật nào để làm con gái vui nữa… Ba cũng biết rằng từ giây phút đó và mãi mãi về sau, ba sẽ không còn cơ hội để tiếp tục được “nói dối” với mình…

Mình – đứa nhóc luôn xem ba là điểm tựa, là người đàn ông mình yêu thương nhất và là ông bụt suốt đời của mình, vào thời điểm đó chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi thu lu trước bậc thềm phòng cấp cứu, co người, ôm gối và gục đầu chờ đợi ba trong vô vọng…

Và, ba mình như biết được sự chờ đợi của con gái, ba đã đến bên mình trong tâm thức. Trong tiếng thoang thoảng xa xa nào đó, mình nghe thấy ba nói: 

  • “Bé Na ơi, ba đi nha con!”

Mình như bừng tỉnh, bởi câu nói nghe như gần bên tai đó thôi mà trong khoảnh xa xôi vang vọng ấy… Mình vội vã chạy đến cửa phòng hồi sức cấp cứu, đập mạnh vào cánh cửa và hét lên:

  • “Cho con vào với ba con”

Lúc đó, mình nghe tiếng của mẹ:

  • “Ba bé mất rồi, bác sĩ làm ơn mở cửa cho con vào đi bác sĩ”

Giây phút bước chân vào căn phòng lạnh lẽo đó, mình cảm nhận rất rõ ràng, ba đã đi thật rồi. Ba hong còn nói xạo với mình được nữa…

Bạn biết hong, kể từ ngày ba mình mất, trong tim mình luôn có điều gì đó đè nặng. Mãi đến hơn 10 năm sau khi ba ra đi, mình bén duyên với con đường tu tập, mới thực sự buông bỏ được sự nặng nề ấy trong lòng, bằng những lần hồi hướng công đức cho ba.

Với mình, ba chưa bao giờ mất. Ba vẫn luôn đồng hành bên cạnh, vẫn luôn bảo vệ và chở che cho mình, chỉ là theo một cách khác mà thôi. Ba vẫn luôn ở đây, mãi mãi trong trái tim và những ký ức của mình!

Có lẽ, mình là một trong những đứa trẻ may mắn nhất trên đời khi luôn được kề bên ba, được đồng hành như một người “bạn đường”, được ba yêu thương và được nghe những lời “nói dối” của ba rất nhiều lần. Lần nào cũng đem đến cho mình những niềm vui như nắc nẻ. Bất cứ lúc nào mình cũng có thể làm công chúa nũng nịu, hờn dỗi với ba. Tuy nhiên mình biết, không phải ai cũng sẽ được như vậy. Có thể bạn được mẹ cưng chiều và yêu thương, còn ba của bạn sẽ thô lỗ, cộc cằn hoặc ít nói, thường dùng roi vọt với bạn. Thậm chí có những người ba, để lại rất nhiều những mảng ký ức xám màu trong trái tim của con trẻ, khi lớn lên. 

Nhưng, bạn ơi, bạn có bao giờ tự hỏi vì sao ba lại trở nên như vậy không? Hay bạn đã có bao giờ biết đến những lời chưa nói, những bí mật mà ba đang giữ hay không?

Bạn có bao giờ nhìn thấy hình ảnh ba đưa cho mẹ chai dầu để xức cho bạn, sau khi đánh bạn một trận?

Bạn có bao giờ nhìn thấy người đàn ông ít nói ấy lặng lẽ hôn trán, hôn vào đôi chân bạn mỗi khi bạn đã ngủ rất say?

Bạn có bao giờ thấy hình ảnh người đàn ông ngồi thu lu ở một góc nhà, chỉ để đợi bạn đi chơi về khuya?

Bạn có bao giờ nhìn thấy người ba rơi nước mắt khi tiễn bạn đi xa….?

….

Sự thầm lặng và những nỗi niềm của người ba chưa bao giờ là thứ mà mọi đứa con đều có thể nhìn thấy, hay cảm nhận được. Nhưng không có nghĩa là không có.

Ba và những bí mật luôn tồn tại ở đó. Chỉ là do hoàn cảnh, do tính cách, do tác động từ cuộc sống mà những bí mật ấy có khi chẳng có cơ hội được thổ lộ ra bên ngoài…

Có thể, bạn chưa cảm nhận được hạnh phúc của ba dành cho. Nhưng mình tin rằng ở đâu đó, nơi khuất sâu tận đáy lòng, ba của bạn cũng là một người yêu thương bạn sâu sắc… Bạn hãy luôn nhớ điều đó, bạn nhe!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired