Mẹ là lý trí của đời con
Mẹ là lý trí của đời con
Hôm nay là một ngày vô cùng bình thường, như mọi ngày khác, nhưng bạn biết hong? Mình đã nhận được một “món quà” rất đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi khiến mình không chỉ cảm thấy hạnh phúc, mà còn là cảm giác xúc động tràn ngập trong tim, trong từng tế bào. Người mang đến cho mình món quà ấy không ai khác, chính là cô con gái yêu dấu!
Đây không phải là một món quà hữu hình đắt giá để có thể sờ chạm, cầm nắm; nhưng bạn biết hong? Món quà này là một trong những thứ quý giá nhất mà mình được nhận từ con trong suốt mấy năm qua. Mình sẽ từ từ chia sẻ, để bạn cùng cảm nhận hạnh phúc với mình, heng!
Chuyện là, hôm nay trong lúc bé con nhà mình đang phụ mẹ dọn dẹp, nấu ăn, thì cô nhỏ cũng sẵn tiện kể cho mình nghe câu chuyện nhỏ xảy ra ở lớp. Mẹ con mình rất hay tâm sự, chia sẻ trong những lúc cùng nhau làm việc nhà như vậy.
Câu chuyện mà bé con chia sẻ với mình có liên quan đến chuyện kỳ thị học đường. Từ trước đến nay, dù ở một đất nước văn minh, cũng không có ít lần chuyện bạo lực hay kỳ thị học đường vẫn thường xảy ra giữa bọn trẻ con ở trường với nhau. Tuy nhiên, câu chuyện mà hôm nay con gái mình kể lại là việc giáo viên kỳ thị học sinh.
Con gái chia sẻ rằng cô giáo của con đã có hành động dè bỉu học sinh của mình.
Khi vừa nghe xong, mình lập tức hỏi con:
- Có phải là tụi con đã làm gì đó cho cô không thích, hay khiến cô hiểu lầm không?
- Dạ không, cô luôn như vậy với đa phần các bạn học sinh trong lớp. Với những học sinh cô thích, cô rất dễ thương; với những ai cô hong thích thì cô sẽ đối xử hỏng được tốt, đúng hơn là cô ấy sẽ hay khó chịu ra mặt, hoặc có thái độ chê bai, kỳ thị với học sinh đó.
Mình biết rõ là chuyện kỳ thị ở học đường không hiếm giữa các bạn học sinh, nhưng chuyện giáo viên làm như vậy với học sinh, thì quả thật là không nên xảy ra. Lúc đó, mình đã hỏi con có muốn mình giúp giải quyết việc này không, nhưng bé nói là không, rồi con chia sẻ từng cách mà con sẽ làm để tự bảo vệ mình tùy theo mức độ kỳ thị của cô giáo. Và nếu có gì nghiêm trọng, con sẽ tìm cách báo với nhà trường.
Mình vừa thương vừa mừng khi nghe con nói những “tính toán” trong đầu về việc bảo vệ bản thân trước những người cư xử hong tốt, bởi vì ngày xưa bé con tuy rất nghịch nhưng lại nhút nhát và hoàn toàn không biết cách giải quyết vấn đề của bản thân, nếu có gì đó không ổn xảy ra.
Những lời nói của con thực sự khiến mình xúc động, bạn ạ! Sở dĩ mình xúc động là vì đây không phải lần đầu tiên con bị kỳ thị, nhưng lần này, con đã tự mình có kế hoạch giải quyết nó để bảo vệ chính con, mà con vẫn giữ đủ sự tử tế và tùy theo phân tích tình hình có nghiêm trọng hay không, để xử lý phù hợp.
Mình nhớ có lần đưa con đến bảo tàng nghệ thuật Melbourne để tham quan. Đây là nơi rất lịch sự, trang nghiêm và sạch sẽ; nhưng khi chúng mình đến đó, con đã bị một người canh giữ bảo tàng – là một người phụ nữ – kỳ thị. Khi đó, mình đã rất nghiêm túc xử lý vấn đề với cô bảo vệ kia, mặc dù bản thân vốn không thích tranh cãi dù có những khi bị người ta nói sai về mình. Nhưng, khi xét đến hành động kỳ thị đó sẽ có khả năng ảnh hưởng đến tâm lý của bé con về sau, vì vậy mình đã đứng ra lên tiếng. Trước khi làm việc với người canh giữ kia, mình quay sang và nói với con: “Hãy nhìn cách mẹ xử lý ngày hôm nay, hãy nhớ những gì mẹ đã làm để bảo vệ con, sau này con hãy nhớ và áp dụng nếu con có gặp lại tình huống như vậy con nha!”
Mình đã lịch sự yêu cầu phải gặp cấp trên, sau đó thì có đến 3 Supervisor tiếp chuyện để giải quyết cho xong vấn đề. Nếu ai đó động đến mình, mình chưa chắc đã làm căng lên như vậy, mình sẽ mặc kệ và lờ họ đi, nhưng mình nghĩ chuyện liên quan đến tụi nhỏ, mình tốt nhất nên làm rõ để tránh ảnh hưởng đến tâm lý của trẻ về sau. Hơn nữa việc người lớn kỳ thị một đứa trẻ đã là việc rất không đúng rồi.
Chính vì vậy, sau khi nghe con chia sẻ về những cách mà con xử lý khi gặp chuyện kỳ thị từ cô giáo, mình thực sự cảm thấy lần này con đã trưởng thành hơn, biết cách tự bảo vệ chính con như mình mong muốn trước đó.
Khi thấy con bị vấp ngã, bị ai đó chèn ép, mình sẽ đau lòng, nhưng những gì con nói hôm nay trong lúc nấu ăn cùng, đã khiến mình thật sự rất vui mừng và xúc động lắm!
Câu chuyện lần này mà con chia sẻ như một nhân duyên đến đúng thời điểm, như một sự chạm vỡ, trực diện đi vào cảm xúc của bản thân, để mình có thể được tuôn trào mạnh mẽ hơn, chính cảm xúc này đã cho mình có cơ hội hoàn thành thêm một trong những chủ đề mình rất tâm đắc về cha mẹ – con cái.
Sau bữa ăn tối, mình đi tắm và trong lúc đang mở mạng xã hội để cập nhật một chút thông tin của ngày, thì mình lại bắt gặp một bài hát rất hay nói về tình yêu của đứa con dành cho người mẹ. Âm điệu và những câu từ da diết của bài hát ấy một lần nữa như có sự sắp đặt nào đó, khiến cho những cảm xúc bên trong mình càng trào dâng mãnh liệt hơn. Bài hát đã chạm rất sâu vào bên trong mình. Với những câu hát đượm tình cảm đó, bài hát đã từ từ kéo mình quay về thời khắc một vài tiếng đồng hồ trước, khi cùng con nấu và ăn tối…
Mình nhận ra, thông qua việc con gái đã học được cách giải quyết vấn đề từ mình, làm mình lại nhớ đến mẹ rất nhiều. Nhân dịp đặc biệt như thời gian này – mùa Lễ Vu lan báo hiếu – đây là một trong những đại lễ rất lớn của Phật giáo, với ý nghĩa nhắc nhở thế hệ sau về công ơn dưỡng dục, nuôi dạy, làm tròn lễ nghi hiếu đạo của người làm con với cha mẹ, ông bà, tổ tiên. Ngày nay Vu lan không còn là ngày lễ của riêng Phật giáo, mà dường như đã trở thành “Mùa hiếu hạnh” của các gia đình người Việt.
Tất cả những thông tin, tín hiệu mình nhận được trong ngày hôm nay dường như là một sự liên kết, chúng đều khiến mình nhớ đến một điều rất dễ thương của mẹ. Nếu như trong bài viết cũ mình viết về ba, mình đã chia sẻ mẹ là người phụ nữ thiên về kinh doanh, mạnh mẽ, quyết đoán; thì ở bài viết này, mình sẽ chia sẻ đến bạn chân dung người mẹ yêu kính của mình và bài học lớn mà mình học được từ mẹ, đó là không bao giờ xưng mày-tao với ba mình, lúc nào cũng rất nhẹ nhàng xưng hô anh và em, rất chừng mực và tôn trọng.
Mẹ là người dạy mình ý nghĩa của việc tề gia nội trợ, công dung ngôn hạnh, cả việc kinh doanh mẹ cũng là người góp phần tạo nên mình của hôm nay. Mẹ từng dạy rằng: Nếu làm kinh doanh, mình phải biết rõ về nghề, thì mới có thể hiểu được cách quản lý, giải quyết khi có những bất trắc xảy ra. Mẹ đã luôn nhắc nhở mình về “công-dung-ngôn-hạnh” của phụ nữ. Công dung ngôn hạnh là một trong những nét đặc trưng mà ở Á Đông, hầu như mọi bà mẹ đều muốn con gái của mình có được cả bốn điều này. Nghĩa là, làm một người phụ nữ không chỉ cần biết có làm việc ngoài xã hội, trên văn phòng; mà còn phải biết chăm sóc gia đình, quán xuyến chuyện nhà cửa cũng như là chăm sóc bản thân tốt.
Ngày nay, quan điểm này không còn được áp dụng cho hầu hết phụ nữ nữa, bởi chúng ta luôn có nhiều cách để hoàn thiện cuộc sống của mình tốt hơn mỗi ngày, không nhất thiết cứ phải vừa đảm đang việc nhà, giỏi việc xã hội, nhưng nếu cân bằng được thì vẫn là tốt nhất.
Nhờ những lời dạy có phần “truyền thống” của mẹ, mà hiện tại mình nhận được rất nhiều tình yêu thương của chồng và con. Dù ra ngoài mình là ai, bận bịu ra sao cũng sẽ luôn dành thời gian chăm sóc cho con và chồng, ngay cả khi con bắt đầu bước vào tuổi ẩm ương như bao đứa trẻ mới lớn khác, hay kể cả những lúc bất đồng quan điểm với chồng, thì mình cũng cố gắng hoàn thành vai trò của bản thân. Mình quyết định lựa chọn giảm đi 50% thu nhập để đầu tư thời gian bên cạnh con và chồng. Đó là lý do tại sao con rất yêu thương mình, dù chúng mình chỉ ở vai trò mẹ kế – con chồng.
Mình nhớ, ngày trước, mẹ của mình dù bận rộn cũng luôn âm thầm giữ lại những chiếc áo cũ, hình ảnh của mình khi còn bé và luôn cầu nguyện cho mình mỗi ngày khi mẹ còn có thể. Khi ba mất, một mình mẹ gồng gánh nuôi 5 anh chị em của mình nên người mà không đi bước nữa để tìm hạnh phúc riêng. Đó cũng là sự thủy chung son sắt mà mẹ đã dạy cho mấy anh chị em của mình. Những đức tính ấy cũng đáng ngưỡng mộ mà, đúng hong?
Khi quan sát xung quanh, mình luôn nhận thấy có những người cha mẹ đã yêu con sai cách, dù rất thương con, nhưng lại vô tình làm tổn thương con bằng những sự khắt khe và la mắng quá mức. Mình đã từng ở trong hoàn cảnh như vậy. Nhưng, đến hiện tại, mẹ vẫn là người mà mình biết ơn và yêu thương bởi những gì mẹ đã hy sinh, đã dạy dỗ và góp phần ảnh hưởng đến cuộc đời mình.
Nhân tháng Vu lan này, mình lại một lần nữa biết ơn vì có mẹ trong đời. Quan trọng hơn là vẫn còn có mẹ đến bây giờ để mình được chăm sóc, yêu thương mẹ với những gì mình có thể nhất!
Nếu không có mẹ, sẽ không có bản thân mình của hôm nay. Mình sẽ không thể nào biết cách nhu nhuyến giữa công việc và chăm sóc gia đình. Nếu mẹ không nghiêm khắc và có khuôn khổ, mình cũng sẽ không có cái nôi để phát triển, và sống một cách ý nghĩa với cuộc đời này.
Đến đây, bài hát mà mình nghe ở trên lại văng vẳng bên tai:
“Mẹ cho con tình yêu cao quý
Mẹ là lý trí của đời con…!”
Đúng vậy, mẹ chính là “lý trí” của chúng ta, bạn ạ. Sự xuất hiện của mẹ, sự chăm lo của mẹ, khiến chúng ta có thêm những lăng kính đa chiều để nhìn đời và học cách sống tốt hơn cho bản thân mình!
Mình cũng biết ơn vì con gái của mình đã ngày một trưởng thành hơn, dù con cũng đang ở độ tuổi đầy ương bướng, nhạy cảm, chưa ổn định!
Mình xin được mượn những lời dạy trong bài thơ dưới đây như một lời kết thúc cho bài viết, cũng như là một lời nhắn gửi đến bạn – những người con của một ai đó và cũng đang là ba mẹ của một ai đó:
“Rằm tháng bảy xin hướng về cha mẹ
Ai còn cha hãy yêu thương người
Ai còn mẹ đừng làm buồn vương đôi mắt
Vì ai biết được, còn mấy lễ Vu Lan nữa
Được cài hoa lên áo các Ngài…”
Yêu thương con trẻ đúng cách cũng chính là cách chúng ta thể hiện tình yêu thương đối với ba mẹ của mình, bạn nhớ nhe!
Thương bạn lắm,
Truly Inspired
HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI
Cho phép tôi biết thêm về bạn.
Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!
Thương bạn lắm,Truly Inspired
Available to make an appointment
Liên Hệ Với Tôi.
Contact us to start a healthy life!