SỰ KỲ DIỆU CỦA IM LẶNG KHI ĐANG TỨC GIẬN
SỰ KỲ DIỆU CỦA IM LẶNG KHI ĐANG TỨC GIẬN
Xin chào,
Chào mừng đến với chuyên mục “Câu chuyện của tôi”. Như bạn đã biết, đây là một trong những chuyên mục mà mình rất tâm đắc khi thực hiện. Bởi bên trong những “Câu chuyện của tôi” sẽ chứa rất nhiều những tình huống, những chia sẻ, trải nghiệm đời thường; được mình gói ghém lại từ bản thân, người thân, và rất nhiều người xung quanh khác – những ai có duyên cùng mình gặp gỡ, hoặc chuyện trò trong khoảnh khắc nào đó.
Ngày hôm nay, mình sẽ mang đến cho bạn một chủ đề rất gần gũi, mình tin rằng đây là điều mà bạn trải qua hằng ngày, nhưng lại ít người có thể giải quyết triệt để chúng. Đó là: Cơn giận! Nhưng ở đây mình không đề cập nhiều đến cơn giận, điều mình muốn gửi đến bạn đó là “Sự kỳ diệu của im lặng khi đang tức giận.”
Bây giờ, mình có hai câu hỏi muốn hỏi bạn:
– Một là, bao lâu rồi bạn không tức giận?
– Hai là, lần gần đây nhất bạn tức giận là khi nào?
Nếu được chọn lựa, bạn sẽ muốn nghe câu hỏi nào hơn? Ưmmm…
Có lẽ bạn sẽ thích nghe câu hỏi thứ nhất hơn, phải hong?
Nhưng cuộc đời này lạ lắm, thứ ta thích lại lắm phen chẳng sở hữu được, heng. Hì hì
Sở dĩ mình nói như vậy là vì: 90% những điều bất ý sẽ luôn diễn ra trong cuộc sống của chúng ta mỗi ngày. Khi điều bất ý xảy đến, làm sao mà không có sự tức giận ở đó được, đúng hong?
Bạn có thể dừng lại đôi chút để tua về những điều xảy ra trước khi bạn đọc bài viết xem sao nhé! Bạn sẽ thấy được từng sự việc một khiến bạn nổi giận gần đây.
Chính vì có quá nhiều điều bất ý xảy ra, nên cơn giận dữ vì vậy mà có điều kiện song hành.
Đó có thể là việc sáng nay trên đường đi, bỗng dưng bạn cứ bị gặp đèn đỏ. Phải dừng xe liên tục trong khi đã gần đến giờ hẹn với đối tác.
Đó có thể là khi có ai đó cứ bíp còi ting ting phía sau xe, khiến bạn rất khó chịu và thậm chí muốn “khẩu chiến” với người ta.
Đó cũng có thể là khi người yêu bạn, ba mẹ bạn quên làm điều gì đó cho bạn, dù họ chẳng cố ý, chỉ là lỡ quên mà thôi.
Đó cũng có thể là khi ai đó đổ lỗi cho bạn, khiến bạn phải chịu trách nhiệm cho hậu quả đầy oan ức nào đó trong công việc.
Thậm chí, đôi khi, chỉ vì một vài cọng tóc loe hoe trước mặt, khiến mũi bị nhột và hắt xì hơi liên tục, cũng khiến cơn tức giận có dịp trồi lên.
Tất cả những điều bé xíu như con kiến đó có thể khiến trong lòng chúng ta dấy lên sự giận dữ, khó chịu to lớn như một con voi. Không chỉ dễ tức giận với con người mà khi đã để cơn giận xâm chiếm, bạn còn có thể tức tối với thú cưng, hay bất cứ vật dụng nào trong nhà cũng có thể trở thành mục tiêu trước “sát khí” của bạn.
Tuy nhiên, đa phần cơn giận thường xảy ra giữa người với người. Người càng thân thương, gần gũi lại càng dễ xảy ra tức giận.
Và, có phải tất cả những gì bạn muốn vào lúc cơn thịnh nộ diễn ra chính là: trừng phạt người làm bạn giận. Đúng hong?
Bạn muốn người kia phải nhận lỗi, hối lỗi hoặc thậm chí nếu người kia không nhận, bạn sẽ có xu hướng muốn tìm cơ hội khiến đối phương bẽ mặt?
Sự giận dữ đó có khi là một ánh mắt liếc xéo, đôi môi mím lại, đỉnh điểm hơn có thể khiến cả người run lên, đôi tay nắm chặt hoặc đang tìm kiếm cái gì đó để đập phá cho thoả cơn.
Sau khi thoả mãn mọi cảm xúc tiêu cực nóng nảy trong người, rồi thì sao? Bạn có thấy khá hơn hong?
Bạn có nhớ cảm giác của chính mình sau những cơn giận đó hong?
Có phải là càng mệt, càng tức hơn? Hay là sự bình yên nhẹ nhàng?
Cơn giận chỉ có thể tạm quên đi, tổn thương bên trong của bạn, sự uất ức khó chịu mà bạn cho là bản thân không đáng phải bị, cũng vẫn còn nằm lại sâu bên trong lồng ngực.
Đó là còn chưa kể đến những hậu quả khó kiểm soát do cơn giận dữ để lại. Giả sử cơn giận ấy của bạn chỉ là một hiểu lầm thì sao? Bạn sẽ hối hận, bạn sẽ tự thấy xấu hổ, khó đối diện với (những) người hứng chịu cơn tức tối của bạn. Đúng hong?
Khi nhắc đến những cơn giận, mình lại nhớ tới câu chuyện mà mình đã từng chứng kiến từ gia đình một người bạn. Câu chuyện mà mãi về sau mình cũng không dám quên, để luôn nhắc nhở bản thân về hậu quả của cơn giận, cũng như nhắc nhở bản thân phải luôn kiểm soát nó – đặc biệt là với trẻ con.
Bạn mình là một bà mẹ đơn thân với cô con gái rất dễ thương, năm đó bé con mới tầm khoảng 5 tuổi. Một hôm mình qua nhà ghé thăm hai mẹ con thì thấy bạn đang “ầm ĩ” trong phòng làm việc, tóc tai bù xù và đang lục tìm cái gì đó khắp nơi.
Bên góc tường thì cô bé con đang ngồi khóc thin thít, ánh mắt vừa sợ hãi vừa như oán trách, hết nhìn mẹ rồi lại nhìn mình. Sự ngây thơ trên gương mặt cô bé con khiến mình thấy thương vô cùng.
Bạn mình thì đang trong cơn bốc hoả cứ lục tung tủ nọ sang tủ kia, túi này sang túi khác để tìm cái gì đó, miệng không ngừng làu bàu, la mắng. Mình hỏi ra thì mới biết là có một tập tài liệu ngày mai bạn cần để thuyết trình dự án cho đối tác quan trọng, nhưng không hiểu sao tìm mãi chẳng có.
Lúc vào trong phòng làm việc tìm kiếm thì chỉ thấy cô bé con ngồi vẽ vời linh tinh lên xấp giấy A4 mới tinh, lại còn xả giấy bay khắp phòng.
Tài liệu quan trọng thì tìm không thấy, phòng làm việc lại lộn xộn nháo nhào tứ tung do cô con gái “quậy phá”. Vậy là bạn mình quay sang nạt con bằng những lời lẽ vô cùng nóng nảy. Chưa hết tức giận, bạn mình còn lấy cây thước khẽ mạnh 3 phát liền vào lòng bàn tay của cô con gái, khiến cô nhỏ bật khóc to thành tiếng.
Mình thấy cô bé khóc to quá, khóc kiểu uất ức lắm thay, nên mình ẵm con ra phòng khách và nói với bạn hãy bình tĩnh hơn, chắc gì mày đem xấp tài liệu về nhà mà giờ đổ cho con phá phách rồi giấu ở đâu!
Bạn mình, trong khoảng vài giây như bừng tỉnh và nhớ ra. Liền đi lấy điện thoại gọi cho ai đó, cuối cùng mình biết chính nó đã để quên xấp tài liệu trên xe ô tô của đồng nghiệp chiều nay, khi chị đồng nghiệp đưa bạn mình về.
Hmm..hmm. Bạn thấy hong?
Mình chỉ cần kể đến đây thôi cũng đủ thấy được rằng sự tức giận khiến lý trí ta mờ đi, còn chẳng kịp nhận ra mình mới chính là nguyên nhân gây ra sự tức giận cho bản thân. Đúng hong?
Câu chuyện chưa dừng lại ở đó đâu, khi mình ôm cô bé dỗ dành, xoa vào bàn tay, trong tiếng mếu máo, cô nhỏ hỏi mình:
– Dì Na ơi. Con… con lại làm cho mẹ giận nữa rồi. Nhưng mà con hong thấy con sai!
Nói rồi cô bé lại oà lên, úp mặt vào ngực mình khóc nấc từng tiếng.
Tiếng nói chớt chớt chưa tròn vành rõ chữ và tiếng khóc ức ức ấy khiến mình thương con bé kinh khủng. Mình nhẹ nhàng hỏi:
– Sao con lại xả giấy trong phòng mẹ nhiều vậy hả, con biết mẹ đi làm nhiều việc mệt lắm hong, về nhà thấy con xả giấy lộn xộn nên mẹ tức giận quá đó mà. Mẹ con chỉ có một mình và nuôi con nè, con đừng xả giấy nữa, mẹ dọn tội mẹ nhe.
– Dạ, dì Na. Nhưng mà con hong có xả. Con chỉ vẽ thôi!
Nói rồi cô nhỏ lại thút thít đưa đôi tay mũm mĩm lên quẹt nước mũi chảy. Mình ôm bé vào lòng, xoa lưng cho con và nói rằng con ngủ đi heng, có gì dì Na sẽ nói mẹ giúp con nhé.
Một lát sau, bạn mình nhờ trông con giúp một chút để chạy qua nhà chị đồng nghiệp lấy xấp tài liệu. Sau khi đưa bé con về phòng ngủ, mình quay trở lại phòng làm việc để dọn dẹp giúp.
Và, bạn biết mình đã thấy gì hong?
Trong tất cả những tờ giấy A4 ấy là hình vẽ hai mẹ con nắm tay nhau, hình vẽ trái tim, rất nhiều những bông hoa được tô màu, hay dòng chữ I ❤️ U được cô bé nguệch ngoạc vẽ trên từng mẫu giấy A4 khiến tim mình như nấc lên một tiếng gì đó rất sâu.
Mình cẩn thận xếp từng tờ giấy mà bé con vẽ lại, đem ra để ngoài bàn phòng khách, và ngồi đợi bạn mình về. Một lúc sau bạn mình cũng về, mình đã đem hết xấp giấy ấy ra cho bạn xem. Cùng lúc đó thì điện thoại của bạn truyền đến tin nhắn của cô giáo chủ nhiệm, rằng: “Ngày mai là 8/3 nên cô giáo giao bài tập tối nay cho các bạn nhỏ là: hãy vẽ bức tranh thật đẹp và tặng cho mẹ của mình. Ai vẽ đẹp nhất sẽ được tặng phiếu bông hoa xinh. Cô giáo đã nhắc các con từ chiều rồi nhưng sợ con quên, nhờ phụ huynh nhắc các bé làm bài tập nhé”.
Đến đây thì dù mình không nói ra nhưng chắc bạn cũng đủ hiểu cảm xúc trong lòng cô bạn và của mình lúc đó như thế nào rồi heng?
Bằng tất cả tình yêu thương, cô bé năm tuổi đã rất cố gắng để vẽ nhiều bức tranh nhất để tặng mẹ.
Bằng tất cả sự tức giận, người mẹ trẻ ấy lại đổ hết lỗi lên người con, cho rằng chính con phá phách nên mới làm lạc tài liệu của mẹ.
Bạn thấy hong?
Người bạn của mình chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã không chỉ làm tổn thương thể xác (đánh vào tay con), mà còn làm tổn thương đến cảm xúc và tình yêu mà con mình dành cho. Vết thương ấy có thể không quá sâu, nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại, mình chắc chắn đến một lúc nào đó, chúng sẽ đủ để tạo nên một hàng rào thép gai ngăn cách tình cảm mà đôi bên dành cho nhau.
Sự nóng giận luôn làm ta mờ đi lý trí.
Sự nóng giận điều khiển hành vi và suy nghĩ của chúng ta.
Thậm chí chỉ khi tức giận, chúng ta mới dám nói những điều mà khi bình tĩnh không thể mở lời để hòng làm tổn thương một người nào đó.
Câu chuyện mình đưa ra ở trên chỉ là một ví dụ rất nhỏ bé. Còn rất nhiều những tình huống giận dữ bên ngoài cuộc sống với người lạ, lẫn người quen, mà chúng ta có thể nhìn thấy, hoặc trải qua. Nếu như lúc nào ta cũng chọn cách xả ra cho đã cơn giận, hoặc lao đến dùng bạo lực để trút giận lên người khác, liệu bạn có thấy hết giận không?
Nhưng nếu bạn không xả giận, bạn nên làm gì? Có bao giờ bạn thử im lặng ngắm nhìn cơn tức giận của bản thân chưa?
Bạn ạ, bên trong mỗi chúng ta đâu phải lúc nào cũng chứa đựng sự tức giận, khổ đau, dày vò,.. đúng hong? Bên trong trái tim và dòng máu nóng này, chúng ta còn có tình yêu – lòng vị tha và sự từ bi lớn lao mà khi những đợt sóng tức giận dâng trào lên, đã che lấp đi sự từ bi và yêu thương vốn có đó của mình.
Nếu bạn thử im lặng và quan sát cơn giận, có khi bạn cũng sẽ thấy thương luôn cả cái người làm cho bạn giận kia. Bởi vì trong cuộc sống này lắm người tổn thương người khác chỉ vì sâu bên trong họ đã quá nhiều thương tổn, bạn ạ!
Tất nhiên, mình không hề muốn bạn lập tức quên đi cơn giận vì những người xấu xí cố tình làm bạn nổi giận hoặc làm những việc khiến bạn khó tha thứ. Nhưng, mình mong bạn sẽ hiểu rằng, việc bạn im lặng khi tức giận và tha thứ cho họ ngay sau đó không phải điều gì nhu nhược cả. Đó là cách tốt nhất để bạn lấy lại sự bình yên cho bản thân và giải phóng những cảm xúc tự do cho chính tâm hồn cũng như tinh thần của bạn đó!
Hãy tập tận hưởng sự kỳ diệu của lặng im mỗi khi tức giận. Hãy cố gắng thử một lần, bạn nhe. Nếu chưa quen, ban đầu bạn có thể tập đếm số. Khi cơn giận đang chực trào lên, hãy hít một hơi thật mạnh và bắt đầu đếm 1,2,3,4,5… đếm đến khi nào bạn quên mất số đang đếm. Khi đó cơn giận cũng đang dần nguôi ngoai đi.
Cứ tiếp tục như vậy. Như một câu thần chú vậy đó.
Mình tin rằng bạn sẽ sớm thoát khỏi những đợt “sóng thần” của cơn giận. Bạn sẽ giữ được sự lương thiện và hiền hòa trong trái tim mình. Bạn sẽ luôn được bình an và được sống trong sự dịu dàng ít ỏi mà cuộc đời đem đến.
Thương bạn lắm,
Truly Inspired
HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI
Cho phép tôi biết thêm về bạn.
Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!
Thương bạn lắm,Truly Inspired
Available to make an appointment
Liên Hệ Với Tôi.
Contact us to start a healthy life!