Skip links

TÌNH YÊU GIA ĐÌNH, CHỈ NÓI THÔI, CHƯA ĐỦ!

TÌNH YÊU GIA ĐÌNH, CHỈ NÓI THÔI, CHƯA ĐỦ!

Mấy hôm nay viết về chủ đề ba mẹ và con cái liên tiếp nhau, rất nhiều kỷ niệm từ trong thước phim quá khứ hiện về, khiến mình cảm thấy tràn ngập cảm xúc.

Mình không biết rằng – bạn, người đang đọc những dòng viết này chính xác bao nhiêu tuổi. Nhưng mình nghĩ rằng bạn cũng đã và đang là một người con trong gia đình nào đó. Hoặc cũng có thể bạn đang có một mái ấm riêng, ngày ngày chăm lo từng thành viên trong mái ấm ấy. Và có lẽ, trong tim của bạn, đâu đó, vào thời khắc nào đó cũng sẽ hiện lên những ký ức thơ bé, bên gia đình hoặc người thân của chính mình. Ở đó, có thể bạn đã từng có ba có mẹ, có anh chị em; hoặc không phải ba mẹ, nhưng là những người nuôi nấng và dạy dỗ bạn một cách tử tế. Ở đó, luôn có những ký ức đầu tiên về cuộc sống, để có bạn của ngày hôm nay.

Có thể, chúng ta sẽ nhớ và quên đi rất nhiều trải nghiệm khi còn nhỏ, nhưng mình nghĩ rằng, bạn sẽ mãi mãi không bao giờ quên hai mốc thời gian này: một là khoảnh khắc bạn kiếm được đồng lương đầu tiên từ chính sức lao động của mình, hai là lúc bạn sinh đứa con đầu lòng! Bởi vì, khi hai khoảnh khắc đó diễn ra, bạn mới thực sự thấy thương, thấy bao dung, và thấy có lỗi với ba mẹ, với người thân cận của mình nhiều nhất!

Mình có một người bạn, gọi là bạn nhưng cậu ấy khá trẻ tuổi. Cậu đang làm trợ lý Tổng giám đốc tại một công ty khá nổi tiếng ở Việt Nam. Bản chất công việc của một trợ lý là luôn bận rộn, khi làm việc ở tập đoàn lớn, bận rộn càng nhân đôi. Vì hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, nên từ khi lên Thành phố lớn học đại học, cậu bạn mình đã phải tranh thủ làm rất nhiều công việc khác nhau ngoài giờ học, để ba mẹ không phải lo lắng chuyện tiền nong. 

Thời gian học và thời gian đi làm cứ sát sao như vậy cũng đồng nghĩa với việc cậu không có nhiều thời gian để quay quần, và về ăn bữa cơm gia đình với ba mẹ. Số lần về cũng ít đi hẳn, chỉ còn những cuộc gọi tranh thủ trước lúc vào ca làm. Đến khi ra trường, cậu bạn nhỏ đã may mắn được làm công việc trợ lý với mức lương khá cao, so với những người bạn đồng trang lứa trong lớp. Sau một năm làm việc, cậu đã được đi vi vu khắp các tỉnh thành Việt Nam, thậm chí là được đi công tác nước ngoài, đến những nơi mà cậu không bao giờ nghĩ bản thân có thể đặt chân đến được. Nhưng, để có thể thực hiện được ước mơ ấy, kiếm được số tiền lớn như cậu mong muốn, thứ đánh đổi lại chính là thời gian eo hẹp mà cậu có thể dành cho ba mẹ ở dưới quê. Mặc dù, cậu bạn nhỏ đã dành được số tiền của tháng lương đầu tiên mua cho ba mẹ một chiếc smartphone, lập một nick Facebook để mỗi lần gọi điện, ba mẹ có thể nhìn thấy cậu. 

Cứ như vậy, suốt ba năm ra trường, cậu đã làm việc, đã bay lên cùng với những ước mơ của mình, cậu được tăng lương, được trở thành cánh tay đắc lực của sếp tổng công ty. Nhưng, cuộc đời không hề dễ dàng, để có được nhiều thứ như vậy, trong 3 năm đằng đẵng ấy, cậu chỉ về nhà được 5 lần… Đó là 3 mùa Tết và 2 lần được nghỉ phép dài hạn trên công ty. Cộng dồn lại, cũng chưa bằng một phần nhỏ của một ngàn ngày có lẻ đã trôi đi.

Nghe qua có thể bạn sẽ không tin, nhưng bạn biết không, thời gian của một người trưởng thành thật sự quá ít ỏi và đắt đỏ. Đặc biệt, với một người trẻ, cánh cửa và chân trời mới sẽ luôn cuốn họ chạy theo mải miết mải miết, sức trẻ còn đang hừng hực trong lòng ngực; nhất là khi đang được chắp đôi cánh mạnh mẽ, rộng lớn thì chỉ càng muốn bay xa hơn mà thôi… Vì vậy, có khi bản thân quên rằng, cánh cửa gia đình hằng ngày vẫn luôn đoái trông, đơn độc… Có hai mái đầu hoa râm bạc, đang ngày ngày đi ra đi vào ngóng trông… 

Và rồi, bạn biết gì hong?
Một trận đại dịch ập đến. Covid không chỉ có ở Thành phố, nơi tấp nập người đông. Dịch bệnh lần ấy đã len lỏi về từng thôn quê, từng cánh đồng. Và ba mẹ của cậu bạn nhỏ đều không may dính phải virus. Tuổi già, sức đề kháng suy giảm, bệnh nền có sẵn trong người khiến cho ba của cậu đã không thể chịu nổi mà ra đi… Khi ấy, cậu còn đang mắc kẹt lại nơi thành phố bị phong tỏa, ngày ngày cũng nơm nớp lo sợ với số ca tử vong tăng dần đều…

Khoảnh khắc đó, bạn biết không, có bao nhiêu chuyến đi, bao nhiêu niềm vui thăng tiến trong công việc cũng chẳng thể nào bù đắp lại cho cậu được một cái cúi đầu nhìn cha, lần sau cùng… Trên đời này, có rất nhiều lúc chúng ta rơi vào bế tắc, nhưng một trong những khoảnh khắc ám ảnh nhất đó chính là lực bất tòng tâm, nhìn người thân yêu ra đi mãi mãi, không làm được gì. Có tiền cũng không làm được gì… 

Có lẽ, may mắn duy nhất còn sót lại với cậu em lúc đó, chính là người mẹ. Bác gái đã vượt qua và hồi phục sức khỏe, nhưng trong trái tim ấy đã sớm mất đi một nửa linh hồn, khi mà người bạn đời kề cận sớm hôm, đã về nơi đất lạnh… 

“Thử hỏi, cuộc đời có bao nhiêu lần mười năm nữa?…
Khi đang viết đến đoạn này, bỗng nhiên câu hát vang lên trong đầu mình, khiến mình càng thêm xúc động. 
Phải rồi, cuộc đời chúng ta còn có bao nhiêu lần mười năm nữa, để bên ba bên mẹ, bên người thân, bạn heng?

Thời điểm dưới hai mươi tuổi, chúng ta chỉ biết đến học hành và bạn bè; thậm chí luôn muốn thoát khỏi sự quản giáo của gia đình. Đến khi 20 tuổi, chúng ta như những chú chim lao vào đời với tất cả tình yêu, nhiệt huyết, đam mê và thời gian. Lúc đó, rất ít người nhớ đến gia đình, nhớ đến ba mẹ. Thậm chí, chúng ta cũng ít khi nhìn nhận rằng, ngày mình đôi mươi nghĩa là ba mẹ cũng đã ở ngưỡng xế chiều. Tuổi của ba mẹ cách chúng ta, ít nhất cũng khoảng chừng mười mấy hai mươi mấy năm. Đến khi ta ba mươi, công việc có chút ổn định, có khi lại bắt đầu lo cho mái ấm nhỏ của mình. 

Vậy, cuộc đời còn bao nhiêu lần mười năm nữa? 
Còn mấy lần mười năm để luôn thấy ba mẹ thương yêu vẫn ở đó, nhìn ta mỉm cười, nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, đôi tay đầy vết đồi mồi, chờ ta về ăn bữa cơm đạm bạc, nơi mái nhà xưa cũ?

Mình biết rằng, cuộc sống này sẽ hiếm khi cho chúng ta sự trọn vẹn, chúng ta sẽ phải luyến tiếc về nhiều chuyện đã làm hoặc không làm trong quá khứ. Trong đó, những chuyện liên quan đến gia đình chắc chắn sẽ rất nhiều. Như cậu bạn nhỏ trong câu chuyện mình kể, cậu ấy đã mãi mãi mất đi cơ hội được nhìn thấy, được ôm ấp, được vuốt ve người cha yêu dấu, trong khoảnh khắc ông đau đớn và cô đơn rời xa cuộc đời…

Tình yêu gia đình chỉ nói thôi, là chưa đủ! Thật vậy đó. 
Những ai đang còn ba mẹ, đang còn được ăn bữa cơm nhà, còn được nhìn thấy ba mẹ mỗi sáng mỗi tối, xin bạn hãy trân trọng. Những ai chỉ còn một mình ba hoặc mẹ, cũng xin hãy dành hết tất cả những yêu thương nhất, bù đắp cho người, xoa dịu và lấp đầy những khoảng trống cô đơn cho mái đầu đã nhuốm màu cước trắng ấy…

Mong cho bạn, cho mình, cho tất cả chúng ta sẽ luôn làm được nhiều điều ý nghĩa với người thân trong gia đình, sẽ luôn kịp ăn bữa cơm cùng ba cùng mẹ, sẽ sửa chữa kịp thời những sai lầm nếu có, trước khi quá muộn màng, bạn nhe!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired