Skip links

Giọt nước mắt tràn ly, ừ, thì hãy để nó tràn đi!

Giọt nước mắt tràn ly, ừ, thì hãy để nó tràn đi!

Khi một người bỗng dưng rơi nước mắt, bạn có biết những câu nói có tính đả kích, hay nhấn họ xuống tổn thương sâu hơn, là gì hong?

“Chuyện nhỏ xíu vậy mà cũng khóc lên cho được. Có gì đâu mà làm quá vậy?”

Là như vậy đó. Chính là câu nói này. 
Tại sao mình lại khẳng định như vậy? Với bạn có thể sẽ có thêm nhiều câu nói khác, nhưng với mình đây là câu nói có tính chất gây sát thương, cũng như làm cho nỗi đau bên trong người đang khóc, một lần nữa, bị cứa sâu thêm.

Đây hoàn toàn không phải là một nghiên cứu thống kê nào cả. Mà là những gì mình đã chứng kiến, quan sát và nghe thấy từ rất nhiều tình huống “muốn khóc mà lại bị ngăn khóc” xung quanh mình.

Từ ngày nhỏ, mình đã thường rất hay nghe thấy ở xung quanh, khi một đứa trẻ vấp té và bị đau, có rất nhiều người lớn đã nói rằng “Có gì mà khóc. Té rồi thì đứng lên đi” hay đại loại kiểu “Trời, té thôi mà có sao đâu, làm ầm lên vậy”. Vân vân, còn nhiều những câu na ná hơn như thế. 

Thực ra, đối với người lớn, việc vấp té hay ngã đau thì cũng chỉ là một vết xước ngoài da. Nhưng với một đứa trẻ, không đơn giản là như vậy. Vết xước có thể nhỏ nhưng tổn thương không nhỏ. Bởi vì trẻ con luôn cần được bảo vệ, quan tâm và chăm sóc. Khi chúng té, tất nhiên người lớn chẳng cần phải chạy ào đến dỗ dành rồi đổ lỗi cho cái bàn, cái ghế, hay thậm chí là đổi lỗi cho mặt đất làm con té. Nhưng chí ít, khi trẻ con bị ngã, và bị đau, điều chúng cần là một cái ôm nhẹ để chúng biết rằng mình được an toàn, được bảo vệ và cái việc té ấy chỉ là do nó đã bất cẩn. Lần sau hãy đi đứng cẩn thận hơn. 

Thường thì trẻ con té ngã và khóc chỉ có 2 trường hợp: quá đau hoặc hoảng loạn vì cảm thấy không được an toàn! Nhưng không nhiều người lớn nghĩ như vậy, cứ thấy sự ầm ĩ, nước mắt nước mũi của bọn trẻ chảy ra là sẽ luôn có người bảo chúng nín lại. Trẻ con mà, cơn đau nào mà nín nhịn được! Khóc là cách chúng biểu đạt nỗi đau và kêu gọi sự bảo vệ, sự chú ý từ người khác. Vậy đó!

Nhưng bạn biết hong, dù có khi bị chặn không cho khóc, nhưng, trẻ con luôn có cái quyền được khóc, dù cho có bị la mắng, chúng cũng sẽ tìm cách để khóc. Thậm chí la hét cho thật to lên để người lớn càng phải dỗ dành hơn! 

Vậy còn người lớn thì sao? 
Khi bước qua ngưỡng cửa gọi là trưởng thành, dường như con người ta lại càng bị lặp lại cảm giác “chặn khóc”. 

Ngày bé ra đường bị bắt nạt thì có thể chạy ù về nhà méc ba méc mẹ. Hoặc gặp trở ngại gì chỉ cần được ai đó ôm ấp vỗ về, thì lại quên đi ngay. 

Nhưng trưởng thành rồi, người lớn biết chạy về méc ai? Khi mà sáng hôm nay đi làm bị sếp mắng một trận và dọa đuổi việc, hay trừ lương dù bản thân chẳng thật sự có lỗi, chỉ là người vô tình phải gánh thay? Uất ức này ai là người thay ta chịu, biết khóc với ai đây?

Hay thậm chí tự nhiên bị một việc “hoạ vô đơn chí” rơi trúng người, đi đường gặp chuyện gì đó, một cơn đau bệnh nào đó trong cơ thể phát ra, cũng chẳng dám gọi cho ba mẹ than lấy nửa lời. Hay thậm chí cũng chẳng còn ba mẹ để mà than vãn…

Mình, thật sự thấy những người trưởng thành rất đáng được thương! Bởi vì bên trong những thân xác cao lớn ấy, có khi cũng chỉ là một đứa trẻ, còn chưa kịp trưởng thành như vẻ bề ngoài.

Đã từ lâu rồi, mình đã học cách không phán xét hay can thiệp sâu vào việc cá nhân của bất kỳ ai. Bởi vì thật ra chúng ta đâu thể nào biết được đằng sau họ đã gặp, hay đã trải qua những câu chuyện tồi tệ đến mức nào.

Khi nhìn thấy một người khóc cũng vậy. Nếu không làm được việc ôm ấp, vỗ về hay ngồi bên cạnh lắng nghe người đó trải lòng, mình sẽ chẳng bao giờ nói rằng “Thôi, nín đi, có gì đâu mà khóc” cả. Dù cho lúc đó người ta có thất tình với một gã trai xấu tính chẳng đáng nào đó, mà giới trẻ bây giờ hay gọi vui là “tra nam”, thì mình cũng chỉ muốn để người đó được khóc mà thôi. Khi những giọt nước mắt được lăn xuống, nghĩa là họ sẽ học được một điều gì đó cho cuộc đời của họ, dù điều đó chỉ là nhỏ bé thôi; và vì giọt nước mắt cũng là một phần rất quý giá của mỗi người, khi chúng lăn xuống, dường như cũng đã có một cái giá nào đó đã được trả đi!

Mình luôn tin rằng, một người dù mạnh mẽ và cứng rắn đến đâu, cũng cần được khóc. Mình cũng tin rằng, có rất nhiều người, không phải là “động một chút đã khóc”, nhưng bên trong tâm hồn của họ, quá khứ của họ, trái tim họ đã phải trải qua rất nhiều những sự việc khiến họ tổn thương, mệt mỏi và thậm chí bất lực. Có thể đã có hàng trăm những chuyện đổ dồn lên trên họ, mà chúng ta đâu thể nào biết tường tận hết được, họ đã không thể giải quyết hết chúng, vì vậy, khóc là cách giải tỏa đầu tiên hoặc là cuối cùng, để họ có thể bước qua một cách nhẹ nhàng hơn. 

Giọt nước mắt tràn ly, ừ, thì hãy để nó tràn đi!

Cho dù chuyện khóc ấy, đôi khi, cũng chỉ là chuyện thất tình, chuyện bị phản bội, mất việc làm; hay nhiều thứ lớn hơn như mắc bệnh hiểm nghèo, mất người thân, sự nghiệp phá sản,…. 

Mỗi người đều có sức chịu đựng khác nhau. Vì vậy, chuyện khiến người ta bật khóc cũng sẽ luôn có kích thước to nhỏ khác nhau. 

Khóc ra là được rồi! Kinh khủng và đau đớn nhất chính là KHÔNG CÒN KHÓC ĐƯỢC NỮA, cứ cố gắng gồng gượng. Đây mới chính là sự hành hạ và dày vò bản thân nhất! 

Đối với mình, đôi khi, khóc cũng là một cách để chữa lành. Khóc chính là để mình được thành thật với cảm xúc của bản thân, không cần che đậy. Nếu bạn không khóc được, sẽ rất khó để chữa lành tổn thương. Nếu không cho cảm xúc vụn vỡ ra từng mảnh, bạn sẽ không thể nào biết cách hàn gắn và nuôi dưỡng trạng thái tích cực cho cuộc đời sắp tới. 

Vậy nên, bạn ạ, bất cứ khi nào bạn muốn khóc, hãy cứ khóc, thậm chí là khóc thật to. Hãy đau khổ tột cùng, không che giấu với bản thân mình. Rồi bạn sẽ ổn và sẽ “tỉnh” thôi, bạn nhé!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired