Skip links

CÀNG LÀ NGƯỜI GẦN GŨI, CÀNG PHẢI THẬT LÒNG ĐỐI ĐÃI. ĐỪNG LÀM NGƯỢC LẠI!

Càng là người gần gũi, càng phải thật lòng đối đãi. Đừng làm ngược lại!

Hôm qua, mình có trò chuyện với một người bạn, lâu rồi mới có thời gian nói chuyện kiểu “vu vơ” vì thời gian vừa rồi mình và cả bạn đều thật sự rất rất bận. Tối tăm mặt mũi với các dự án, kế hoạch và lịch họp dày đặc, có khi phải thức làm việc đến 4h sáng trong nhiều ngày liền, khiến mình có phần tốn sức và cần làm điều gì đó để “xả” nhẹ công việc đi. 

Tụi mình chẳng làm gì to tát cả, mỗi đứa vẫn đang ở mỗi nơi, nhưng đột nhiên nhớ nhau, vậy là gọi. Như là thần giao cách cảm, bạn  mình cũng nói với mình rằng nếu mình không gọi thì bạn ấy cũng tính gọi cho mình, tự dưng mấy hôm nay cứ nhớ đến mình. Tình bạn lệch tuổi nhưng diệu kỳ ghê 😀 

Mình vừa nằm dài trên chiếc ghế sofa yêu thích vừa nghe giọng bạn lanh lảnh bên kia, chúng mình nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời về những ngày vừa qua. Thế rồi, có một chủ đề mà hai đứa cũng khá “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, cùng nhắc đến: các mối quan hệ & tình thương trong gia đình. 

Có một câu chuyện khá thú vị mà bạn kể, đã gây sự chú ý cho mình, dù xét ra tình huống của câu chuyện cũng khá bình thường. Bạn mình kể rằng, trong một lần đi du lịch của hai vợ chồng bạn và 3 người bạn nữa bằng ô tô nhà. Trong ba người kia, cũng có một cặp đôi, và người còn lại là anh trai của cô bạn đi cùng. 

Lúc đó, nhóm của cô đi phượt tùy ý, mọi người thống nhất với nhau cứ mỗi lần đi được tầm khoảng 150km thì tới nơi sẽ tìm quán ăn địa phương và khách sạn nhỏ để cả nhóm nghỉ ngơi. Tuy nhiên, cô bạn gái đi cùng là cái cô rất hay…. đói bụng. Nên đi được đâu khoảng 2 tiếng mà chưa có gì ăn tiếp là cô sẽ rất hay quạu. Mà mỗi lần quạu qụo lên là cô ấy lại khá khó chịu với anh bạn trai. Vì biết cái tính đó của cô nên bạn trai sẽ hay mua thêm chút đồ ăn vặt như bánh ngọt hay món gì đó mằn mặn như là cơm cháy chà bông, bánh tráng ruốc,… để lên xe phòng khi cổ đói. 

Nhưng, có một hôm ảnh đã quên mua. Và “tới giờ” thì cô bạn đó lại đói và không còn bất cứ món đồ ăn nào trên xe, mà cả đoàn lại mới vào cao tốc tức thì, cần thêm một tiếng rưỡi đồng hồ mới hết cao tốc. Vậy là cô ấy quạu:

  • “Anh đó, biết tính em hay đói mà lại quên mua đồ ăn rồi. Chẳng bao giờ tự nhớ cả. Làm người yêu gì mà kỳ cục. Lúc nào em nhắc mới nhớ, không thì cũng chẳng nhớ luôn. Bữa sau nghỉ đi, đừng rủ đi phượt chung gì hết nữa nha!”

Không chỉ vậy, cô còn nạt luôn cả người anh trai đi cùng, cổ nói biết em gái đã có tính hay đói bụng rồi mà chẳng bao giờ để ý mua gì cho em gái ăn hết. 

Cô bạn mình nói rằng, không khí trên xe lúc đó tự nhiên chuyển sang màu căng thẳng đến mức anh chồng của bạn phải giả vờ mở kính xuống cho gió lồng vào, dù trời mùa hè bên ngoài khá nóng. Lúc đó, bạn mình chợt nhớ ra là còn một gói snack nhỏ để trong túi xách, nên liền nói với cô bạn kia rằng nếu đói quá không chịu được thì có thể ăn tạm cho đỡ cồn cào. 

Và bạn biết gì hong? Cô bạn kia đã trả lời lại bằng một giọng điệu hết sức lịch sự và nhẹ nhàng tình cảm: 

  • “Dạ không sao đâu chị ơi. Em uống chút nước rồi ngủ, ráng nhịn chút cũng được, qua khỏi cao tốc chị gọi em dậy nhen!”

Bạn có phát hiện ra điều gì ở chỗ này hong?
Nó đó! Ở chỗ giọng điệu và thái độ!

Dù đây là nhóm bạn chơi với nhau cũng vài năm rồi, nhưng bạn thấy hong, với bạn trai và anh trai thì cô gái kia sẵn sàng quạu và nói ra những lời rất khó chịu, làm tổn thương đến hai người đó. Dù có thể họ đã nghe quen rồi, nhưng đâu đó trong lòng họ vẫn sẽ không thoải mái lắm. Và theo lời của bạn mình thì anh bạn trai kia cũng thuộc tuýp chu đáo, không đến nỗi quên trước quên sau, nhưng chỉ vì ảnh là bạn trai của cổ, nên cô ấy thoải mái nói lời quạu qụo như vậy mà không suy nghĩ.

Trên xe lại còn có cả hai vợ chồng bạn mình nữa, nhưng cô bạn kia lại chẳng có ý giữ thể diện cho anh trai và bạn trai, cứ thế nhăn nhó và nói những lời hỏng mấy dễ thương. 

Quào, bạn thấy mấy chuyện này có quen quen hong?

Mình nghĩ là không chỉ quen đâu mà dường như là một kịch bản rất nhiều người thuộc làu. Heng! 

Càng là người gần gũi, thân thuộc chúng ta lại hay dùng những thái độ, ngôn ngữ, cử chỉ “thái quá” với họ. Cũng cùng một vấn đề, nhưng với người ngoài chúng ta lại hay nhỏ nhẹ, thậm chí là dùng cách thảo mai để đối đáp. Nhưng với người thân, một chút xíu thôi cũng đủ làm cho chúng ta quát lên, hay cau mày nặng nhọc.

Điều này không chỉ xảy ra với mối quan hệ người yêu, vợ chồng mà nó còn là ba mẹ với con cái, anh chị em ruột trong gia đình với nhau. Như vậy, thật hỏng hay và cần điều chỉnh, bạn ạ!

Càng là người yêu thương ta, ta lại như càng ỷ lại vào điều đó. Rằng dẫu sao họ cũng là người thân, người thương của mình, ai bỏ mình chứ họ sẽ không bao giờ bỏ mình. Họ sẽ luôn lơ qua và quên đi những thói xấu, những tổn thương nặng nhẹ mà ta đã gây ra. Còn người ngoài, ta không dám hó hé nhiều, không dám thể hiện thái độ vì sợ, vì cả nể. Sợ người ta đánh giá mình, sợ người ta không chơi với mình nữa, sợ bị mất việc, sợ bị nói xấu sau lưng,… 

Vậy nên, cuối cùng thì những người thân thương nhất lại chính là những người “gánh” hết những trạng thái cảm xúc, lời nói của chúng ta. Thật là hỏng công bằng chút nào, phải hong bạn?

Tất nhiên là hong phải ai cũng sẽ có cách hành xử nóng nảy với người khác như vậy. Nhưng nếu để ý xung quanh, bạn sẽ thấy điều này rất rõ ràng. Cho dù việc đó có nhỏ xíu như thế nào, nhưng vẫn luôn có những người làm cho nó khó hơn, nặng hơn bằng thái độ và sự nóng nảy với người thân, người thương. 

Nhưng mình cũng biết, sự thật là, trong sâu thẳm tâm hồn của những người đó, sau khi thể hiện “thái độ” và quay về ngồi một mình chẳng hạn, họ sẽ thường có xu hướng ý thức lại hành động vừa rồi của bản thân, và có thể bắt đầu hối hận, thấy có lỗi hoặc bứt rứt vì sự quá đáng của chính họ. Và họ cũng tự nhận thấy rằng, việc xảy ra đó là việc rất nhỏ nhặt, chỉ cần giải quyết nhẹ nhàng là được. 

Mình gọi việc này là cơ chế tổn thương liên kết. Có nghĩa là với bất kỳ tổn thương nào chúng ta gây ra cho người thân, người thương thì đâu đó trong tâm hồn ta cũng sẽ có những vết nứt của sự tổn thương đó. Vì chúng ta là những người máu mủ trong cùng gia đình, hoặc chúng ta xem họ là một phần của gia đình. 

Mình hiểu rằng, lắm khi bạn đâu có muốn nóng nảy và nói những lời tổn thương người thương, người thân, đúng hong? Nhưng chẳng qua bạn chưa học được cách kiềm chế suy nghĩ, thái độ và cảm xúc của bản thân mà thôi.

Mình có một mẹo nhỏ, để bản thân giảm bớt những lần làm tổn thương người thân, người thương, đó là tập cách nghĩ: Họ sẽ chẳng còn ở với mình bao lâu nữa đâu!

Mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm trôi qua con cái của chúng ta đều lớn hơn một chút, cha mẹ sẽ già đi một phần. Con cái lớn lên, chúng sẽ sớm có niềm vui riêng, hạnh phúc và mái ấm riêng. Cha mẹ ngày càng già đi, có thể bệnh tật nhiều hơn, sức khỏe đi xuống, rồi ngày mà họ xa chúng ta mãi mãi cũng sẽ sớm đến, như một cái chớp mắt!

Khi luôn tập nếp nghĩ như vậy, bạn sẽ dần biết trân quý hơn sự hiện diện của người thân người thương bên cạnh mình. Một ngày thôi cũng luôn đáng quý!

Hãy luôn nói chuyện nhẹ nhàng với ba mẹ, anh chị em, thuận thảo với họ bất cứ khi nào ta có thể. Nếu không, một ngày nào đó, bỗng dưng không còn họ bên cạnh ta nữa, ta mới muộn màng nhận ra bản thân cô đơn và hối hận đến nhường nào. Nhưng lúc này, đâu có gì có thể đưa họ trở về bên ta được đâu? 

Con cái của chúng ta cũng vậy, những yêu thương âu yếm và đồng hành bên cạnh sẽ giúp xóa nhòa khoảng cách thế hệ, sẽ luôn giữ con ở bên cạnh bạn dù chúng có đi xa bao lâu, lớn thêm bao nhiêu!

Từng lời mà chúng ta nói ra với người thân, hãy nên là những lời chữa lành và yêu thương, thay vì như những con dao găm, găm vào lòng người đối diện và khiến họ đớn đau, lên sẹo dày chi chít! Đừng đem hết những phần đẹp đẽ, lung linh ra để đối xử với người ngoài; còn những phần xấu xí, khó chịu lại để dành cho người thân thương. Càng là người gần gũi, càng phải thật lòng đối đãi. Đừng làm ngược lại, bạn nhe!

Viết tới đây, bỗng dưng mình nhớ ra lời giảng tuy đơn giản, nhưng rất hay và thấm của một vị sư cô mà mình tôn kính: 

“Lời nói không là khói, mà sao mắt cay cay
Lời nói không là mây, mà đưa ta đi mãi
Sao không ngồi nhỏ lại, nói với nhau nhẹ nhàng…”

Hãy bắt đầu thay đổi, kể từ bây giờ, bạn nhe!….

Thương bạn lắm,
Truly Inspired®

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired