Skip links

CHẲNG AI SỐNG MÀ QUÁ DỄ DÀNG CẢ!

CHẲNG AI SỐNG MÀ QUÁ DỄ DÀNG CẢ!

Có bao giờ bạn đặt câu hỏi rằng: Tại sao có những người lại có cuộc sống tốt như vậy, khi mà họ luôn có một công việc mơ ước, một ngôi nhà kiên cố, một mái ấm vui vẻ, hay kiếm được rất nhiều tiền mà không quá vất vả?

Nếu bạn cũng có lúc suy nghĩ như vậy thì hãy đọc tiếp câu chuyện sau đây của mình. Sau đó, quay lại cho mình biết bạn có còn nghĩ như vậy nữa hong, heng 😉

Mình có biết một cậu bé nọ thuộc thế hệ Gen. Z, rất đẹp trai, cao ráo, thông minh. Cậu lại còn là “Con cầu con tự” của một cặp vợ chồng Doanh nhân, mà mình từng có cơ hội làm việc cùng một lần ở Việt Nam. Cậu bé từ khi sinh ra cho đến lúc học Đại học, đều ở cùng với ba mẹ, là một cậu bé cực ngoan, luôn vâng lời ba mẹ mọi chuyện. Vậy mà, đến khi cậu tốt nghiệp Khoa Luật của trường Đại học, đột nhiên cậu liền quyết định chuyển vào thành phố lớn trong miền Nam sinh sống và làm việc. 

Mặc cho sự phản đối gay gắt từ người mẹ lẫn người ba, dọa sẽ cắt hết sinh hoạt phí để cậu bé ấy tự bươn chải một mình. Tuy nhiên, dù có thế nào cậu bé ấy cũng kiên quyết vào miền Nam, tách rời đời sống cá nhân với ba mẹ. Ban đầu, khi tất cả mọi người đều không hiểu lý do tại sao như vậy, thì cậu, một cậu ấm chính hiệu đã bắt đầu đi xin việc làm thêm, với mức lương cơ bản chỉ 5 triệu đồng. 

Sau một năm trầy trật cố gắng với bao nhiêu khó khăn, vấp ngã đi cùng nước mắt và những đắng chát khi mới bước vào đời; cậu bé mặt búng ra sữa hôm nào đã trở nên đàn ông, rắn rỏi và trưởng thành biết bao nhiêu. Trong một buổi tối nọ, mình đang lướt Facebook thì bắt gặp bài viết dài ngoằng trên trang cá nhân của cậu bé ấy. 

Khi đọc xong, mình mới biết rõ hơn về tình hình thực tế của cậu khi đến thành phố lớn một mình. Dường như những vất vả và bon chen nơi ấy đã dạy cho cậu rất nhiều bài học. Cậu đã bước đầu thành công khi bước ra khỏi “vỏ bọc” của một chàng công tử da trắng, môi hồng như con gái. Cậu kiếm được tiền dựa vào sự phấn đấu của bản thân. Và tất cả chỉ vì một lý do duy nhất: Cậu bé ấy muốn thoát khỏi sự kèm cặp cũng như cái bóng của người mẹ Doanh nhân! 

Hóa ra, từ nhỏ đến lớn mẹ chính là người đã ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ, lối sống và tính cách của cậu. Tuy nhiên, khi ở bên gia đình, cậu hầu như chưa được một lần tự ý ra quyết định đối với bất kỳ việc nào, dù đó là việc cá nhân của chính cậu. Việc đó đã kéo dài trong suốt hai mươi ba năm, khiến cậu chán ngán và không muốn chìm sâu thêm nữa. 

Ngoài ra, hai mẹ con cậu bé cũng không phải là gia đình duy nhất của ba cậu. Vì vậy, trong suốt những năm tháng tuổi thơ, cậu không chỉ bị tình yêu thương của mẹ làm cho nghẹt thở, mà còn phải gánh chịu những tổn thương sâu trong tâm hồn về việc ba cậu không hề có một gia đình duy nhất!

Như vậy, bạn thấy hong? Tuy sống trong căn nhà được mệnh danh là nhà giàu nhất một vùng, được “ngậm thìa vàng” từ nhỏ, nhưng cậu bé ấy cũng đã chịu những tổn thương, sự khó chịu mà đâu phải ai cũng thấu hiểu được. Đúng hong? 

Khi kể lại câu chuyện này, mình cũng nhớ đến kỷ niệm khác của bản thân khi mới đi làm được vài năm, tại cùng thành phố mà cậu bé trong câu chuyện trên di chuyển đến. 

Có một lần, mình hẹn gặp một vị khách của công ty tại quán cafe nằm trong khu Biệt thự lớn của thành phố. Đây là một trong những người mà mình rất mến mộ ở thời điểm đó, và rất nhiều lần mình hỗ trợ vị khách ấy hoàn thành xong các khâu cuối cùng cho nhiều dự án với công ty, nên mình cũng xem người đó như một bậc tiền bối quý mến, để học hỏi kinh nghiệm. 

Suốt buổi nói chuyện, chú đã rất nhiệt tình tiếp chuyện và cho mình cảm giác rất được tôn trọng, dù mình là bậc hậu bối còn trẻ. Bữa đó, chủ yếu mình dành thời gian nghe những chia sẻ của chú về hành trình lập nghiệp từ khi còn là cậu trai nghèo ở tỉnh lẻ đến thành phố xa hoa này. Một câu chuyện mà sau này đã trở thành một phần truyền cảm hứng, để mình có thêm niềm tin mỗi khi gặp khó khăn trong sự nghiệp, dù đó cũng chỉ là lần gặp duy nhất của mình và chú ở quán cafe, vì thực ra mình cũng hỏng mấy khi hẹn gặp đối tác hay khách hàng ở bên ngoài, bởi đối với mình những thứ liên quan đến công việc thì nơi lý tưởng nhất vẫn là văn phòng làm việc. 

Điều mình ấn tượng nhất sau buổi gặp lần ấy chính là sự kỷ luật đến mức đáng kinh ngạc của chú. Chú kể rằng trong 5 năm đầu tiên khởi nghiệp, ngày nào chú cũng thức dậy lúc 5h30 sáng và làm việc cho tới 11h đêm. Bất kể ngày đó là nắng nóng hay mưa gió, chú vẫn dậy từ 5h30 sáng để đi nghiên cứu thị trường, để tìm hiểu đối thủ cạnh tranh, để mở rộng quan hệ với đối tác,… Thậm chí, từ khi công ty chỉ có 1-2 người làm việc, cho đến lúc có đến hàng chục nhân viên, có xưởng sản xuất riêng, và đến khi thành công trong sự nghiệp, có gia đình và chuyển sang ở căn biệt thự như lúc mình gặp chú, chú vẫn luôn thức dậy vào lúc 5h30 sáng để làm việc, lấy bản thân truyền cảm hứng cho chính con của mình và nhân viên trong công ty. 

Có một câu nói của chú đã khiến mình nhớ mãi đến tận bây giờ, và mình cũng thường nghĩ đến câu nói đó mỗi khi chiêm nghiệm về cuộc đời, về con người: “Chẳng ai sống mà dễ dàng cả. Không phải khi có sự nghiệp thành công thì chú thôi nỗ lực. Chú vẫn phải làm việc mỗi ngày. Khi trước thì chỉ có vài khách hàng, vài dự án nhỏ; nhưng khi đã có đến hàng trăm con người làm việc bên dưới mỗi ngày, chú lại càng nỗ lực hơn để giúp họ duy trì thu nhập, thay đổi cuộc sống tốt hơn.” 

Nhờ có câu nói “Chẳng ai sống mà quá dễ dàng cả” từ chú bữa đó mà mình đã có thêm rất nhiều động lực để cố gắng, và càng hiểu hơn rằng những người giàu, người thành công hong hề có cuộc sống dễ dàng hơn người khác. Càng giàu có, càng làm lớn đồng nghĩa với trách nhiệm và nghĩa vụ càng nhiều hơn, nặng hơn chứ không hề giảm nhẹ hay dễ chịu hơn chút nào!

Cho nên, chúng ta hãy ngừng việc đánh giá cuộc sống của người khác qua lăng kính của mình, bạn ạ! Bất kỳ ai đến với cuộc đời này cũng đều sẽ có những nỗi đau, sự tổn thương, niềm vui và hạnh phúc riêng mà khi không phải là chính họ, ta chẳng thể nào biết rõ được

  • Nếu ai đó không phải đi làm công sở từ 9h sáng đến 5h chiều, thì có khi họ cũng thức rất khuya để hoàn tất công việc nào đó.
  • Có người dù sống trong chăn ấm, nệm êm hay có người dù thời tiết khắc nghiệt, mưa gió ướt sũng, nắng gắt đến khó thở, mỗi ngày họ cũng đều phải ra đường làm việc như nhau.
  • Dù bạn chỉ mới đôi mươi hay có khi đã 60-70 tuổi, bạn vẫn phải lao động kiếm cơm mỗi ngày và suy nghĩ về tương lai.
  • Sẽ luôn có những ông chủ, bà chủ nhà hàng thức dậy từ lúc 3-4h sáng để chuẩn bị kịp cho 6h mở hàng, thì cũng sẽ có những người thức đến cùng giờ đó để làm xong một bản vẽ, một bài thuyết trình cho kịp 7h sáng hôm sau trình bày với đối tác, công ty.
  • Dù ai đó làm việc trong các tòa cao ốc, hay buôn bán ở các sạp hàng trong chợ, thì cũng phải nỗ lực mỗi ngày để có nhiều khách hàng hơn, bởi chỉ có như vậy mới có thể có cuộc sống tốt hơn!

Vậy đó, bạn ạ. Mỗi ngày trong chúng ta, ai ai cũng sẽ phải nỗ lực dù ở trong hoàn cảnh, điều kiện như thế nào. Thậm chí chúng ta còn chẳng biết liệu sẽ có chuyện gì xảy ra với mình vào ngày mai hay không. Liệu ta có đạt được thành công, mục tiêu như ta muốn hay không, thì cũng vẫn phải chạy đua từng giờ, từng ngày với cuộc sống!

Cuộc chạy đua quan trọng nhất, chính là chạy đua với bản thân mỗi người. Vì cuộc sống của chúng ta đều luôn không dễ dàng, nên đừng bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của ai đó là dễ dàng cả. Việc của ta là hãy nỗ lực không ngừng nghỉ, kiên trì lao động chân chính. Cố gắng thấu hiểu và thông cảm cho người khác nhiều hơn. Rồi ta sẽ hạnh phúc thôi, bạn nhé!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired