Skip links

VÌ SAO BẠN LUÔN CẢM THẤY CÔ ĐƠN VÀ KHÓ CHIA SẺ VỚI NGƯỜI KHÁC?

Vì sao bạn luôn cảm thấy cô đơn và khó chia sẻ với người khác?

Bạn có biết tại sao luôn có những người gặp ai, chuyện gì cũng có thể bộc bạch, kể lể hay chia sẻ với người khác. Nhưng, cũng luôn có những người cảm thấy nói ra lời tâm sự lại khó khăn quá đỗi? Và tại sao cái mà chúng ta hay gọi là “tri kỷ”, lại khó tìm đến như vậy hong?

Qua nhiều lần làm các khảo sát nhỏ cũng như quan sát cuộc sống xung quanh, lắng nghe những lời chia sẻ từ người thân, khách hàng; mình luôn nhận thấy một điều rằng, làm người cô đơn thật dễ, nhưng để trở thành “người cô đơn hòa nhập” là một điều rất khó, đối với nhiều người.

Cụm từ “người cô đơn hòa nhập” ở đây mình muốn đề cập đến những người có thể làm chủ cuộc sống, làm chủ cảm xúc, làm chủ những quyết định của bản thân một cách độc lập. Họ có thể sống một mình trong một căn hộ, có thể tự làm hết tất cả mọi việc từ kiếm tiền đến chăm sóc đời sống cá nhân và người khác. Họ cũng không cần có quá nhiều người bên cạnh, chỉ một vài nhưng chất lượng, hoặc có thể chỉ mỗi một mình họ, nhưng khi cần, họ vẫn kết nối được với người khác, kết nối được với thế giới xung quanh đầy vui vẻ. “Người cô đơn hòa nhập” chính là những người biết hạnh phúc vừa đủ khi một mình; nhưng lại rất biết sẻ chia, hòa đồng khi cùng người khác. 

Còn lại, những trường hợp khác, mình xin phép được xếp họ vào thế giới của những người “cô đơn hóa cô độc”. Bởi vì dù khi họ ở một mình hay với nhiều người khác, họ vẫn không thể vui vẻ một cách trọn vẹn. Họ là những người rất khó để nói ra cảm xúc của bản thân với một ai đó, hoặc thậm chí là không thể tâm sự với ngay cả chính bản thân họ.

Theo những gì mà mình đã khám phá khi liên hệ đến tầng sâu cuộc đời của con người, mình đã tìm thấy câu trả lời cho những người “cô đơn hóa cô độc”, họ có thể rơi vào một trong ba lý do sau, hoặc cũng có thể là cả ba:

  • Vì họ đã từng bị vùi dập, hoặc bị đem ra làm trò cười một hay nhiều lần trước mặt những người khác.
  • Vì bên cạnh họ dù có rất nhiều người, nhưng không một ai thực sự lắng nghe và bao dung họ một cách chân thành.
  • Vì bản thân họ không biết làm bạn với chính mình.

Ở cả ba trường hợp mình đều có lần chứng kiến những người này, trong nhiều tình huống khác nhau. 

Trường hợp thứ nhất làm mình nhớ đến một cậu em kia, là em trai của một người bạn, cậu bé ấy có một cái tật nhỏ là rất hay xấu hổ khi nói chuyện với người khác. Nhất là khi bị yêu cầu đứng lên phát biểu điều gì thì hai chiếc má đỏ ửng lên, nói chuyện lâu hơn chút thì cả mặt đỏ như quả gấc, hai cái tai nóng bừng và bắt đầu lắp ba lắp bắp, mắt thì cắm chặt dưới bàn chân. Trong một lần, mình đến nhà và mừng sinh nhật bạn mình – là chị của cậu. 

Chuyện đã gần 10 năm rồi nên mình không nhớ chi tiết lắm về món quà mà cậu chuẩn bị cho người chị cụ thể là gì, nhưng mình nhớ đó là món quà thủ công tự tay làm, bên trong có một bức tranh vẽ cậu và chị đang ngồi học bài cùng nhau.  Hỏng biết thế nào mà đến khi cậu phát biểu và tặng quà cho chị gái trong bữa tiệc thì bức tranh đó bị một người anh/em họ hàng chụp lấy, rồi chạy quanh nhà trêu chọc. Rất nhiều người lớn có mặt trong bữa tiệc đó đã cười phá lên bởi vì cậu vẽ hỏng đẹp, và nhìn hình trong tranh rất mắc cười! 

Cậu bé đó là một người rất thích hội họa nhưng lại hong có khiếu vẽ cho lắm, và theo mình biết cậu đã vẽ rất nhiều bức tranh để có được bức đẹp nhất làm quà tặng chị gái, đồng thời cậu cũng đã chuẩn bị lời chia sẻ với người chị của mình. Vậy mà một cậu bé họ hàng đã trêu chọc cậu giữa đám đông, khiến cho chứng nói cà lăm của cậu lại trỗi dậy lúc ấy, mặt mày từ hồng hồng chuyển sang đỏ, rồi tím trắng dần trong cơn cảm xúc vừa quê độ, vừa tức giận của bản thân cậu. 
Kể từ đó, bạn biết không, không có một bữa tiệc gia đình lớn nào có cậu tham gia, và cho đến lúc lớn hơn, cậu bé ấy vẫn sống như là một cái bóng trong gia đình, rất khép kín, không giao tiếp, hay mở lòng với người xung quanh… Mặc dù đối với người lớn, hoặc những người có mặt trong bữa tiệc khi ấy thì chuyện trẻ con chọc ghẹo nhau rất bình thường, nhưng đâu có ai biết được trong lòng cậu bé ấy dường như có thứ gì đó đã vỡ tan….

Cậu muốn chia sẻ tình cảm với chị hai, nhưng bị người khác đem ra làm trò cười, dù đó chỉ là đùa giỡn, khiến cho những lời muốn nói đã ngưng đọng lại nơi cổ họng. Và cả những tâm tư về sau vẫn nằm ở đáy tim mà không một ai khiến cậu có thể nói ra được, cho đến lúc lớn. 

Có thể bây giờ những lời muốn nói khi đó, cậu đã quên, nhưng mình tin rằng với một đứa trẻ 10 tuổi thì cậu bé vẫn đủ để nhớ mãi về một ký ức khiến cậu xấu hổ đến mức tím mặt. Đã rất lâu rồi mình cũng ít khi nghe về cậu bé ấy, nên cũng không biết hiện giờ cậu đã thay đổi và phát triển như thế nào. Chỉ mong rằng khi lớn lên, sẽ có một ai đó có thể giúp cậu mở lòng để không cảm thấy “cô đơn hóa cô độc” nữa. 

Trường hợp thứ hai, có rất nhiều người bên cạnh nhưng chẳng tìm được một ai nghe được tiếng lòng của bạn. Đây là trường hợp khá phổ biến, nó không chỉ xuất hiện với trẻ con, người trưởng thành mà cả những người lớn tuổi. Đặc biệt với thế giới tràn ngập công nghệ và sự phát triển nhanh chóng như ngày nay, càng làm cho nhiều người rơi vào trạng thái “trầm tư” này, khi nhìn đâu cũng thấy sự chớp nhoáng, biến động, rộn rã; nhưng chẳng có nhiều người hay thứ gì khiến họ cảm thấy được lắng nghe, được quan tâm hay trân trọng. Với trường hợp này, bạn chỉ cần để mắt đến xung quanh một chút là đã có thể nhận ra rất dễ dàng. Thậm chí, có lẽ bạn cũng đang mắc kẹt ở đây, phải hong? 

Trường hợp thứ ba, không biết làm bạn với chính mình. Điều này cũng khá phổ biến nhưng không có quá nhiều người nhận ra vấn đề của nó. Ngày nay, các kênh mạng xã hội ra rã về những điều chữa lành, yêu thương bản thân, tôn trọng chính mình, thiền định, làm chỗ dựa cho chính mình,… Nhưng, liệu bạn có thể hiểu và thực hành tất cả hong?

Sẽ có người làm được, có người không. Mình biết, bởi vì điều này hỏng dễ một chút nào. Rất ít người có thể học cách sống trọn vẹn với chính mình mà không cảm thấy thiếu thốn, cô đơn. Và cũng luôn có những người chạy theo cái bóng của người khác, để người khác “điều khiển” cảm xúc và hành vi của bản thân mỗi ngày mà chẳng mảy may để ý. 

Cả ba trường hợp đều khiến cho chúng ta rơi vào trạng thái cô đơn, khó chia sẻ với người khác. Tuy nhiên, mọi chuyện đều có cách giải quyết của riêng nó. Nếu bạn đang ở trong trạng thái như vậy, hãy bình tĩnh heng! Bạn hong hề cô đơn đâu, ngoài kia có hàng trăm, thậm chí hàng triệu người, giống bạn!

Nếu hôm nay bạn có duyên đọc được những dòng viết này, bạn hãy kiên nhẫn thêm một chút, để cùng mình học cách tháo gỡ cô đơn nhe!

Mình cũng từng là một người cô đơn, cũng từng làm mọi thứ một mình, thậm chí đi xem phim hay đi ăn uống, mình đã trải qua rất nhiều lần như vậy. Lúc đó, mình chỉ có làm việc, chăm sóc bản thân, không ở trong mối quan hệ với bất kỳ ai, bắt đầu và kết thúc một ngày hầu như chỉ một mình. Nhưng, bạn biết hong, mình là một trong những người may mắn khi ở trong trạng thái của “người cô đơn hòa nhập”

Để mình chia sẻ cho bạn làm sao để vừa biết làm cho bản thân vui vẻ, lại vừa có thể thoải mái khi trò chuyện cùng người khác, lúc cần, heng.

Đầu tiên, mình tìm hiểu về chính mình sâu hơn. Mình đã dành thời gian ngồi xuống và quan sát bản thân, nhìn nhận lại những giá trị mà bản thân đang có. Mình gạch ra những đầu dòng: mình có gì, mình chưa được gì. Mình cần phải phát triển điều gì tốt hơn và cần hạn chế những gì. Mình làm vậy không chỉ một lần duy nhất mà là rất nhiều lần. Mình thực tập tỉnh thức về mọi thứ xung quanh để có thể học và sửa đổi bản thân, làm cho bản thân giàu giá trị hơn, có ích hơn, cân bằng cuộc sống tốt hơn.

Tiếp theo, mình phân loại vấn đề để chia sẻ với người phù hợp – người thật sự muốn lắng nghe. Như đã từng chia sẻ trong nhiều bài viết trước đây, mình hong có quá nhiều mối quan hệ bên ngoài, mình có chỉ vài người bạn, có vài người thân, vài người thầy người cô đáng kính. Và mỗi khi có vấn đề, mình phân loại cụ thể, những vấn đề nào tự mình có thể giải quyết mà hong cần làm phiền đến người khác; những vấn đề nào để hỏi ý kiến và xin thêm lời khuyên từ người khác. Hay những vấn đề nào quá nan giải mà phải cần bậc trí thức cao hơn để giúp đỡ mình.

Mình không tùy tiện chia sẻ niềm vui, nỗi buồn hay chuyện cá nhân, chuyện công việc với người khác. Thầy của mình đã từng căn dặn mình rằng:Chuyện vui, nói với sai người, con thành kẻ khoe khoang. Chuyện buồn, kể sai người, con thành trò cười cho thiên hạ!” Vì vậy, mình rất ít khi có nhu cầu kể lể hay chia sẻ quá sâu về đời sống thường nhật, chỉ trừ với những người trong vòng “an toàn” mà mình đã xác định. 

Cuối cùng, mình thực tập viết nhật ký và chia sẻ tất cả mọi thứ vào trang giấy. Viết lách là một trong những cách giúp bạn khám phá bản thân và thấu hiểu thế giới một cách sâu sắc, mà chẳng cần phải nói ra nhiều. Viết là một hình thức giúp bạn chữa lành nội tâm, bớt cô đơn và suy nghĩ tiêu cực khi ở một mình, khi đối diện với nhiều điều bất ý. Viết giúp bạn bao dung hơn, nhìn nhận rộng mở hơn và bạn sẽ luôn thay đổi dần theo thời gian. Một ngày đẹp trời nào đó trong tương lai, bạn ngồi và đọc lại những dòng cảm xúc mà bản thân đã viết trong một đêm mưa tối trời nào đó, nhìn lại những cảm xúc ướt sũng ấy, có khi bạn sẽ bật cười và thấy thật biết ơn! 😀 

Hành trình làm bạn với bản thân là hành trình có thể là cô đơn nhất, nhưng chắc chắn sẽ không khiến bạn thất vọng! Bạn sẽ tìm thấy sự đủ đầy trong thiếu thốn, ấm áp trong cô đơn và vẻ đẹp tinh khôi của những nỗi buồn từ trong quá khứ!

Khi bạn thực tập hiểu sâu về chính bản thân, sẽ chẳng còn nỗi cô đơn nào thống lĩnh được bạn, và cũng chẳng còn nhiều lần khiến bạn khó mở lời với người bên cạnh. Đúng người – đúng thời điểm – đúng cách, bạn sẽ luôn cảm thấy bản thân thật đủ đầy, chảy trôi, nhẹ nhàng, bạn nhé!

Hãy cố gắng thực hành và quan sát bản thân nhiều hơn để luôn đón lấy nguồn năng lượng tươi mới, hạnh phúc, đủ đầy, bạn heng!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired®

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired