ĐÔI KHI, THỨ CON CẦN CHỈ LÀ MỘT LỜI KHEN NHỎ!
Đôi khi, thứ con cần chỉ là một lời khen nhỏ!
Có những lúc, mình nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao có rất nhiều người lớn khi đi ra ngoài, sẵn sàng khen con người khác xinh đẹp, ngoan ngoãn; dễ dàng buông lời tán thưởng và tán dương bất kỳ ai đó trước mặt họ, nhưng khi về đến nhà, họ như biết thành “dạ xoa” với chính con cái của mình?!
Mình bắt gặp những tình huống như vậy không phải một, mà rất nhiều lần trong đời, từ lúc nhỏ cho đến hiện tại. Mình tự hỏi liệu rằng những người đó, họ thực sự đang nghĩ gì? Liệu tất cả những gì họ nói ra với người khác và với con của họ, có là lời thật lòng hết hay không?
Mình không cố ý phán xét, nhưng quả thực đây là một trong những vấn đề khiến mình luôn đau đáu suy nghĩ, bởi vì, với mình, trẻ con rất quan trọng, và người lớn chúng ta chính là người có khả năng tác động, ảnh hưởng đến chúng nhiều nhất qua hành động và lời nói của mình mỗi ngày.
Đây không phải là lần đầu tiên mình viết về topic như thế này, rất nhiều các bài viết của Truly Inspired đã từng xuất hiện với những nội dung tương tự, nhưng mình vẫn muốn viết bởi vì, vẫn đang có quá nhiều bậc cha mẹ, những người trưởng thành khiến con trẻ tổn thương hằng ngày, mà không hề hay biết, hoặc rất ít để tâm đến. Cứ cho rằng bọn trẻ thì hay dễ quên, chúng sẽ chẳng bao giờ để trong lòng. Nhưng, với tư cách là một người chớm trưởng thành và cũng đã từng là trẻ con, mình rất không đồng tình việc xem nhẹ cảm xúc khi giáo dục với con nhỏ.
Mình cũng vừa xem một video do một người mẹ đăng tải lên mạng xã hội với nội dung: Người mẹ đi chợ mua nhiều đồ ăn tươi sống về nhà và buổi trưa con gái lớn khoảng 14 tuổi phải xuống bếp nấu ăn cho gia đình. Cô bé tuy còn nhỏ nhưng lại có thể chuẩn bị được bữa ăn tươm tất với rất nhiều món ngon (nhìn qua video), và mời người mẹ đến bàn ăn cơm. Vậy mà, người mẹ đã nhìn mâm cơm và mắng cô bé rất nặng chỉ vì cô nấu quá nhiều đồ ăn, không biết cân đo đong đếm gây lãng phí thức ăn; thay vì vui mừng đón lấy từng món mà cô bé ấy đã cất công chuẩn bị cả giờ đồng hồ trong bếp – khi mới chỉ 14 tuổi.
Cô bé đã bị mắng nặng đến mức mặt nghệt ra vì không hiểu sao mẹ mình lại phải ứng mạnh như vậy. Mình nghĩ, có thể cô bé còn nhỏ nên không để ý đến việc tính toán đồ ăn, và thấy mẹ mua nhiều như vậy thì nghĩ chắc là nấu hết một lần, nên cô bé đã hì hụi nấu cho bằng hết. Thay vì lời khen dành tặng cho con đã chăm chỉ và chuẩn bị đồ ăn tươm tất, gọn gàng, ngon miệng thì người mẹ chỉ chú ý đến việc con bé đã lãng phí đồ mà chị ấy mua về.
Nếu như người mẹ chọn cách nói nhẹ nhàng với con, dặn con lần sau chú ý chỗ lượng thức ăn vì nhà chỉ có 2 người; rồi vui vẻ thưởng thức những đĩa thức ăn ngon, khen một hai câu về đồ ăn, có lẽ cô bé sẽ không đến nỗi mặt mày ngờ nghệch, bí xị như trên đoạn video đó.
Có rất nhiều người bình luận về thái độ của người mẹ bên dưới với cảm xúc bất bình và khó chịu vô cùng, bởi thời xưa cũng đã khác thời nay, trẻ con bây giờ lớn lên với cuộc sống có nhiều điều kiện tốt hơn, hiện đại hơn, nhiều đứa còn chưa biết chuẩn bị áo quần, sách vở, còn chưa tự một mình làm bất cứ điều gì, chứ đừng nói đến việc chuẩn bị một mâm cơm tươm tất. Đã vậy, góc bếp còn sạch bong, không có xoong nồi vương vãi, mà người mẹ ấy vẫn chỉ nhìn vào sự hao phí thức ăn mà không hề nghĩ đến cảm nhận và tình cảm của con gái dành cho!
Mình còn đọc được một bình luận của một bạn trẻ như thế này: “Cái cảm giác mà khi mình cố gắng hết sức để dành sự quan tâm cho người quan trọng, xong lại bị trách móc thực sự rất buồn luôn đó mọi người ạ. Mình rất thấu hiểu tâm trạng của em bé kia, mình đã từng dày công chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho mẹ, nhưng rồi mẹ mình lại chê dở và ăn không hết một chén cơm đã đứng dậy lên phòng, mình còn chưa kịp lấy bánh kem từ trong tủ lạnh ra để cùng mẹ thổi nến nữa. Mình thực sự buồn và sốc vô cùng, trước giờ, mẹ cũng không tình cảm với mình lắm, mình luôn thấy mẹ thương em trai mình hơn, nhưng mình không nghĩ trong mắt mẹ mình tệ đến như vậy, khi mà mình đã cố gắng rất nhiều để dành mọi sự quan tâm cho mẹ…”
Thật xót lòng khi đọc những bình luận như vậy của những đứa trẻ đã từng tổn thương trong quá khứ. Mình cũng rất thấu hiểu những điều này, tuy nhiên có lẽ, mình may mắn hơn nhiều người khi đến lúc trưởng thành và bắt đầu hành trình làm mẹ, mình đã không lặp lại những điều đã từng xảy ra trong quá khứ của mình, với con gái. Mình luôn cố gắng để con hiểu rằng con luôn được cả ba và mẹ yêu thương rất nhiều và luôn tôn trọng, lắng nghe mọi cảm xúc nơi con.
Cách đây vài ngày, mình cũng nghe được một tâm sự tương tự như vậy. Có cậu bé nọ, giữa buổi trưa hè nắng nóng tại Việt Nam, khi nghe đứa em út nói rằng nó rất thích ăn một que kem mát lạnh ngay bây giờ. Vậy là vì thương em, cậu đã đội nắng gắt chạy đi mua cho em, nhưng không may trên đường về nhà, cậu lại bị một tai nạn nhỏ, khiến người cậu bị xây xẩm và choáng nhẹ. May mắn thay cậu gặp được những người đi đường tốt bụng đưa qua bên đường ngồi nghỉ, để hoàn hồn. Lúc đứng dậy đi về thì xe cậu không nổ máy được nữa, tay và chân của cậu bị trầy xước tươm máu nhưng cậu chỉ lo cho các que kem đã bị chảy nước gần hết thì sẽ không có kem cho em của cậu, đang chờ ở nhà. Vậy là, cậu xin gửi nhờ xe lại nhà người dân bên đường, và gọi cho bạn của cậu đến đón cậu về.
Khi đến nhà, cậu mới ý thức được ở những chỗ bị trầy xước đang bắt đầu đau rát, nhưng cậu chưa dám gọi cho ba mẹ vì sợ ba mẹ sẽ la mắng. Cậu tự lấy một ít thuốc sát trùng trong tủ y tế để rửa vết thương và cũng chẳng dám nói cho ba mẹ biết việc vừa xảy ra. Và y như vậy, khi mẹ cậu nghe chuyện, câu đầu tiên không hề động viên hay cảm ơn cậu đã vì em út mà đội nắng đi mua kem cho em, thay vào đó là một tràn la mắng rằng có mỗi việc chạy xe cũng không biết đi, hay xe hư rồi phải tốn tiền sửa chữa thêm nữa! Cậu bé đã rất buồn lòng và khóc…
Nếu mình là cậu bé, mình cũng sẽ tổn thương y chang như vậy. Bạn có thừa nhận với mình là: dù chúng ta làm người lớn rồi, nhưng cũng có rất nhiều lúc, điều ta cần cũng chỉ là một lời nói động viên yêu thương từ người thân của mình, khi mình gặp vấn đề. Vậy là đã đủ hong?
Có thể với người lớn, một lời khen tặng, một lời động viên, một sự công nhận là những điều rất nhỏ nhặt so với những thử thách, chông gai khi đối mặt với cuộc đời. Nhưng bạn ạ, những điều đó lại rất to lớn đối với trẻ con! Có khi, to bằng cả một bầu trời đó!
Một lời nói tích cực chưa chắc khiến cuộc đời người khác tốt đẹp hơn, nhưng một lời tiêu cực chắc chắn sẽ hạ gục được họ rất nhanh chóng, đặc biệt là đối với bọn trẻ. Khi chúng chưa đủ vững vàng về tâm sinh lý, về nhận thức và chưa được cân bằng giữa thế giới rộng lớn này, thì cha mẹ, gia đình chính là điểm tựa vững chắc nhất, nhưng có nhiều đứa trẻ, gia đình lại chính là nơi khiến chúng như bị đâm thêm nhiều mũi nhọn vào trái tim, vậy đó…
Mình tin rằng, bạn hay mình, tất cả chúng ta – những người trưởng thành vẫn đang loay hoay tìm cách để cân bằng cuộc sống mỗi ngày – là những người đã từng trải qua một vài lần bị tổn thương bởi những người thân trong gia đình. Nhưng, chúng ta hãy thôi kiểu “Người tổn thương lại muốn tổn thương người khác” đi, và thay vào đó, hãy thực hành “Người tổn thương sẽ muốn bảo vệ người khác tránh khỏi những thương tổn”, bạn nhe!
Chúng ta sẽ luôn có thể khiến thế giới xung quanh tốt hơn mỗi ngày chỉ bằng cách đối xử thật tốt với con cái, người thân của mình. Đôi khi, thứ con cần chỉ là một lời khen nhỏ mà thôi, và lời khen thì chẳng ai đánh thuế cũng không ai có thể cướp mất của bạn, vậy nên, hãy cố gắng dùng nó thật đúng lúc với con, để con luôn cảm nhận được giá trị của bản thân, để con được trọn vẹn hơn với những cảm xúc của tuổi thơ, bạn nhe!
Thương bạn lắm,
Truly Inspired
HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI
Cho phép tôi biết thêm về bạn.
Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!
Thương bạn lắm,Truly Inspired
Available to make an appointment
Liên Hệ Với Tôi.
Contact us to start a healthy life!