SƯỚNG QUÁ HOÁ RỒ?
SƯỚNG QUÁ HOÁ RỒ?
Có một chị gái mà mình quen biết, chị đang phân vân giữa việc ra đi và ở lại trong cuộc hôn nhân đã gắn bó được hơn 10 năm. Điều kỳ lạ là giữa hai người không hề xảy ra mâu thuẫn, bạo lực, tranh chấp quá đáng nào. Cũng không hề có người thứ ba chen chân vào cuộc tình đó. Họ đã có với nhau một đứa con ngoan, một ngôi nhà xinh đẹp trong lòng thành phố đông đúc. Hai người hai công việc tốt, thu nhập của chị ấy đủ để trang trải hết những chi phí cho căn nhà 3 người, còn thu nhập của chồng đều tích góp và mang đầu tư nhiều lĩnh vực khác nhau.
Có thể nói, đây là một cuộc sống mơ ước của rất nhiều cô gái trẻ cũng như những chị em phụ nữ ở tuổi trung niên. Sự dư giả, phồn thịnh, sự hạnh phúc không có tiếng cãi lớn bao giờ trong ngôi nhà, khiến cho ba mẹ hai bên đều vui vẻ, hài lòng; thậm chí ba mẹ chồng của chị ấy còn luôn đối đãi với chị như con gái ruột, dù chị đã kết hôn được 12 năm, vẫn cứ như ngày đầu về làm dâu. Còn bạn bè của cặp đôi luôn ngưỡng mộ nếp sống của hai người, luôn mong ước chồng/vợ của họ cũng có thể giống như hai vợ chồng của chị gái đó.
Vậy, tại sao chị ấy lại muốn ly hôn?
Là vì “Ở trong chăn mới biết chăn có rận”? hay là vì tất cả chỉ là những hào nhoáng do chính họ xây dựng nên, để người ngoài cuộc ngưỡng mộ hết lòng?
Tất cả đều là không phải. Họ sung túc ấm êm là thật, nhưng họ không hạnh phúc cũng là thật, bạn ạ!
Khi một trong những người bạn thân thiết của chị gái nghe tâm sự chị muốn ly hôn thì há hốc kinh ngạc, còn đập vai người chị và phán rằng: “Ê, sướng quá hóa rồ hay gì vậy bà?! Trời ơi, chồng kinh tế vững, sống đàng hoàng, con gái xinh xắn thông minh, ông bà nội giúp đỡ yêu mến, mày đòi cái gì nữa? Bao nhiêu người ước mày có biết không? Mày sướng quá nên điên rồi phải không?”
Lược sơ qua câu chuyện tình yêu của hai vợ chồng, mình biết rằng chị là người sinh ra trong gia đình mà người ba luôn là người rất phong kiến, lễ nghi, khắt khe với con cái. Vì chị là con gái nên càng phải gia giáo lễ nghi, ông không cấm điều này thì cũng cấm điều khác. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chị được tự do làm theo ý bản thân một lần, kể cả mẹ của chị, cũng bị sự gia trưởng của người ba mà đau khổ triền miên trong suốt cuộc đời bà. Vậy nên, khi chị ấy đến tuổi lấy chồng, chị có yêu một người đàn ông nhưng lại bị chính bố của mình phản đối gay gắt. Có lẽ vì tuổi trẻ chưa đủ vững vàng để quyết định, cũng có thể là do tình yêu chỉ vừa mới chớm nên chưa đậm sâu, khiến chị không dám làm trái ý ba của mình. Cuối cùng, chị chọn cưới người chồng hiện tại – người đàn ông mà ba chị rất ưng ý, vì anh ấy có công việc ổn định, gia đình giao giáo, anh ấy cũng lại là người ngoan hiền, biết nghe lời.
Cuộc hôn nhân ấy với chị không hề có tình yêu, hay sự rung động nào. Vậy mà, cũng đã đi qua được 12 năm xuân xanh, với sự ra đời của cô con gái xinh xắn. Mặc dù cả hai vô cùng hợp tuổi, hợp mệnh, hợp rất nhiều thứ mà người ta hay gọi là tử vi, phong thủy,… và từ khi cưới nhau, cuộc sống của họ tịnh tiến ổn định, chất lượng tăng dần đều qua năm tháng. Nhưng, họ lại chẳng hề hợp nhau!
Trong khi anh chồng là người luôn nói về công việc, chưa bao giờ biết nghĩ đến việc tận hưởng cuộc sống cùng vợ con. Ngay cả những lúc đi cafe cùng gia đình, những thứ anh ấy nghĩ của chỉ toàn về công việc, khách hàng, sự kiện này nọ, mà chưa một lần nói rằng anh sẽ đưa vợ con đi đâu chơi, đưa gia đình đi ăn món nào ngon. Nếu chị vợ không gợi ý, anh ấy cũng chẳng bao giờ mở lời. Khi công việc ngày càng đi lên, đồng nghĩa với việc anh chồng ngày càng bận rộn hơn, thức đêm nhiều hơn, tiếp khách nhiều hơn,… Vì thế sinh hoạt vợ chồng cũng chưa bao giờ được đáp ứng đủ đầy cho nhau, nhất là từ sau khi chị sinh con.
Ban đầu người vợ ấy có nghi ngờ chồng mình đang có người khác, nhưng sau khi quan sát và nhìn nhận, chị biết khả năng đó là rất thấp, vì thực ra chồng chị không phải là người có nhu cầu quá cao. Các thiết bị điện thoại, máy tính, ipad của chồng và chị đều được đồng bộ hóa với nhau. Anh ấy hoàn toàn là một người ham việc, ham đến mức một ngày chỉ có duy nhất hai điều khiến anh ấy có thể tạm bỏ công việc xuống là đi tắm và ăn cơm!
12 năm qua, một mình chị quán xuyến nhà cửa, dù không mấy yêu chồng mặn mà. Nhưng chị vẫn làm tròn nghĩa vụ, vẫn chăm sóc con và phụng dưỡng cha mẹ chồng như cha mẹ của chị. Và cũng từng ấy năm, anh chồng chưa bao giờ phải một lần chăm con hay quét dọn nhà cửa. Có lẽ thứ níu kéo hai người ở lại với nhau chính là đứa con gái và sự chấp nhận tạm bợ mà cả hai âm thầm để trong lòng!
Chị gái đó đã từng nhiều lần nói chuyện nghiêm túc với chồng vì muốn cải thiện đời sống hôn nhân, tiền kiếm như vậy đủ rồi, chị muốn anh sống chậm lại, thưởng thức cuộc sống này cùng chị và con gái. Cả nhà ba người cùng nhau làm những thứ vui vẻ, đi ăn, du lịch, ngắm nhìn thế giới cùng nhau, để cho con gái được tận hưởng thời gian hạnh phúc bên ba mẹ trước khi con lớn. Vậy mà, chưa năm nào được như chị mong muốn!
Có những lúc, chị yêu cầu anh hãy ly thân và để mỗi người thả tự do cho nhau xem thử vấn đề giữa hai người là gì. Nhưng anh chồng lại không chịu, thậm chí anh đã dọa rằng nếu hai mẹ con rời xa ảnh, ảnh sẽ hóa điên vì công việc đã khiến ảnh luôn trong trạng thái căng thẳng lắm rồi. Vậy là, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của chồng, cũng như ảnh hưởng đến con gái, nên chị cũng xuôi theo.
Có lần, mình bắt gặp chị chia sẻ câu chuyện của bản thân lên một nhóm riêng tư dành cho chị em phụ nữ khi gặp bế tắc, có người đã bình luận là: “Chị đang chỉ tồn tại trên đời, chứ không phải sống, vì hôn nhân của chị rất vô vị”. Cũng có người nói rằng cách sống chịu đựng của chị ở hiện tại chính là “Sống mòn!”
Một người ngỡ như có rất nhiều thứ đáng mơ ước, nhưng thật ra lại là người không có gì trong tay, kể cả quyền quyết định dứt khoát về cuộc sống của mình. Đó chính là cuộc sống của người chị đó. Chị sống như một người vô vị, chấp nhận sự tẻ nhạt trong căn nhà có 3 người để rồi bên trong chị luôn hướng đến những điều bất khả về cuộc đời, về những gì chị thật sự yêu thích. Cho đến khi, chị bỗng dưng gặp một vị khách hàng là nam giới – người nước ngoài. Từ một khách hàng lạ mặt, xa cách, nhưng qua một vài lần gặp nhau để bàn việc trực tiếp, chị dường như cảm thấy có điều gì đó trỗi dậy trong tâm hồn.
Chị thấy… rung động! Một người cách xa mình nửa vòng trái đất, nhưng lại là người khơi dậy trong chị những gì mà chị đã cố gắng chôn vùi bên trong, chị như tìm được dòng “nhựa sống” đã mất đi từ lâu nay trong bản thân. Chị “vùng vẫy”, chị nổi loạn với chính cảm xúc của mình, dù cho bên ngoài tuyệt nhiên không để lộ bất cứ điều gì cả.
12 năm chưa một lần chồng để ý xem chị mặc gì, xinh ra sao, có mẫu tóc nào mới, có mẫu móng tay nào đẹp,.. Nhưng người kia thì khác, dù biết chị có gia đình, vẫn giữ khoảng cách, nhưng mỗi câu nói hay những cử chỉ quan tâm của người đó khiến chị không thể nào không suy nghĩ.
Chị tâm sự chuyện này cho mẹ của chị, và bà đã cho chị lời khuyên: “Hãy làm những gì con cho là đúng nhất, phù hợp nhất. Con hạnh phúc là được. Bản thân mẹ mấy chục năm qua chưa hề có giây phút nào là hạnh phúc thật sự, nên mẹ sẽ không muốn con gái lặp lại cuộc đời như vậy. Dù con rể rất tốt với ba mẹ, nhưng nếu con không cảm thấy bình an, vui vẻ. Hãy giải thoát cho đôi bên. Hãy can đảm lựa chọn và chịu mọi trách nhiệm về điều con quyết định!”
Mặc dù trăn trở và thổn thức với những cảm xúc trong lòng về người đàn ông mới gặp. Mặc dù đã suy nghĩ rất nhiều tháng liền về chuyện đi hay ở, nếu ly hôn chị hoàn toàn có đủ kinh tế để nuôi con và làm lại cuộc đời. Nhưng bạn biết hong, chị vẫn chọn ở lại với cuộc hôn nhân đó.
Chị vẫn đủ tỉnh táo để nói rằng, khi cảm xúc bị tác động bởi những thứ bên ngoài thì nó chưa thực sự chuẩn xác. Sự xuất hiện của người đàn ông kia có lẽ là thứ gây ra “ảo giác” bên trong chị, nhưng cũng như một thanh âm vang dội để thức tỉnh chị về cuộc sống mà chị đang trải nghiệm mỗi ngày. Chị đã hiểu ra rằng, việc quyết định ly hôn chồng sẽ là do không cứu vãn được nữa, do bản thân cuộc hôn nhân ấy chưa đúng, do chính hai người, chứ không phải ly hôn chỉ vì những thứ mới mẻ vừa đến bên đời. Hai chuyện này không liên quan đến nhau, không thể “mượn cớ” để bước ra khỏi cuộc sống hôn nhân hiện tại như vậy được!
Thật lòng thì, mình cũng không thể phán xét là đúng hay sai khi chị quyết định ở lại trong một cuộc hôn nhân mà dù bản thân đã cố gắng rất nhiều, nhưng cũng không hề có thêm kết quả mới nào trong suốt 12 năm dài đằng đẵng ấy. Nhưng, từ câu chuyện của người chị, mình càng thêm ý thức sâu sắc về những điều sau đây:
Một là, người hạnh phúc nhất trên đời chính là người có được sự tự do. Tự do trong tâm trí lẫn đời sống bên ngoài.
Hai là, khi chúng ta là người ngoài cuộc, ta sẽ chẳng thể nào thấu đáo được việc ở trong. Mọi điều ta thấy, chỉ là cái ta có thể thấy mà thôi. Vậy nên, tốt nhất là hãy thôi đánh giá, phán xét người khác, vì ta không sống cuộc đời của họ, cũng không thay họ chịu trách nhiệm trước bất kỳ điều gì.
Ba là, hôn nhân là chuyện trọng đại. Ta không thể bắt người khác gánh vác thay nếu có hậu quả đáng tiếc xảy ra. Vì vậy, hôn nhân có thể muộn, thậm chí bạn có thể mắc sai lầm, nhưng không được phép sai lầm quá nhiều!
Bốn là, đôi khi trái tim sẽ có những chỉ dẫn chuẩn xác riêng, mà lý trí không thể nào đáp ứng được! Và bạn chỉ có thể cảm nhận được trái tim khi tâm trí tĩnh lặng. Hãy lắng nghe và lắng nghe, những tiếng lòng, những cảm nhận, cảm xúc của bạn để lựa chọn điều đúng đắn nhất, bạn nhé!
Mình luôn mong bạn được hạnh phúc và bình an!
Thương bạn lắm,
Truly Inspired
HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI
Cho phép tôi biết thêm về bạn.
Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!
Thương bạn lắm,Truly Inspired
Available to make an appointment
Liên Hệ Với Tôi.
Contact us to start a healthy life!