Skip links

GIỌT NƯỚC MẮT HỐI HẬN

Giọt nước mắt hối hận

Trong cuộc đời của mình, bạn đã bao giờ khóc vì hối hận chưa? Hối hận vì đã không làm gì đó cho bản thân trong quá khứ, hay hối hận vì chưa làm được điều gì đó cho người khác?

Mình nghĩ, chắc là có, phải hong? Có khi nhiều nữa là đằng khác, heng.

Tại sao hôm nay mình lại hỏi như vậy, bởi vì mình vừa nghe được tâm sự rất xúc động với những giọt nước mắt hối hận của một cô bé mới tốt nghiệp đại học, và cũng vừa mới mất đi người ba thân yêu của em. 

Ba em mất ở độ tuổi cũng còn khá trẻ vì bệnh ung thư chỉ sau ba tháng phát hiện bệnh… Một buổi sáng khi đang say ngủ thì em bị đánh thức bởi tiếng hoảng hốt của người mẹ và tiếng những bước chân chạy thình thịch của những người hàng xóm trong nhà mình. 

Em vội vã bật dậy và chạy ngay xuống dưới nhà thì thấy vài người hàng xóm đang đỡ ba em và đâu đó tiếng xe cấp cứu đang kêu lên ở xa xa. Thì ra sáng nay khi mẹ em đi chợ sớm về đến nơi phát hiện ba em bỗng dưng lên cơn đau ở vùng ngực dữ dội và dần ngất xỉu, nên trong lúc hoảng sợ mẹ em đã gọi những người hàng xóm sang và mọi người đã gọi cho cấp cứu để đưa ba em đến bệnh viện kịp thời.

Sau khi biết được bệnh tình của ba, em đã rất suy sụp và hốt hoảng, bởi vì ba là chỗ dựa của cả gia đình, bấy lâu nay ba em vẫn là lao động chính trong nhà, nuôi các chị em ăn học, và từ trước đến nay ba em vẫn đi làm mỗi ngày, em không hề biết ba có bệnh trong người… 

Cho đến 3 tháng cuối đời của ba, em mới biết hơn một năm nay, vì cuộc sống mưu sinh, vì sau dịch bệnh kinh tế khó khăn nên ba em đã không từ chối bất kỳ công việc gì, để kiếm tiền nuôi gia đình, cho cả ba chị em ăn học mà nín nhịn những cơn đau. Hơn một năm qua, chú ấy đã phải chịu rất nhiều sự dày vò thể chất, đau đến mức không ăn uống gì nhiều được, nhưng cứ phải cố đi làm mỗi ngày. Công việc của chú là một người thợ xây nên ngày nào cũng mang vác rất nặng. Ăn uống không đủ, sức khỏe không có, cũng không hề uống bất kỳ loại thực phẩm dinh dưỡng, hay các loại sữa tăng cường đề kháng nào, vì vậy, ngày qua ngày sức khỏe của ba em đã giảm sút hẳn, người gầy rộc đi, nhưng, em cũng chẳng hề biết hay để tâm đến sự thay đổi của ba mình…

 Và cuối cùng điều gì đến cũng đến. Bệnh viện trả ba em về và dặn dò người nhà chú ý chăm sóc bệnh nhân cẩn thận. Nhưng trong những ngày cuối đời ấy, ba của em ngay cả một ngụm sữa cũng uống rất khó khăn. Một ngày chỉ có thể nuốt được một vài muỗng sữa. Rồi sau đó lại tiếp tục bị những cơn đau ở vùng bụng và cổ dày vò, có lúc đau kinh khủng nhưng cũng không còn sức lực để cử động tay chân…

Em kể rằng, cứ mỗi chiều đi làm thêm về, đi vào phòng thăm ba, cơ thể vốn to con và cao lớn, nay chỉ còn lại một chút xíu, lọt thỏm giữa chiếc giường 1m8 rộng dài. Hình ảnh ánh chiều tà vàng vọt chiếu xuyên qua khe cửa, loang lổ trên chiếc giường ba nằm khiến em nhớ mãi không nguôi. Như muốn nhắc nhở em về suốt khoảng thời gian vô tư vô nghĩ trước đây, đã không gần ba nhiều, không hiểu ba đã hy sinh vất vả như thế nào vì chị em của em. Từng đợt sóng ký ức cứ thế ùa về trong từng lời kể pha lẫn vào tiếng khóc nghẹn ngào trong em, khi em chia sẻ cùng mình…

Bạn thân mến, không biết câu chuyện mình vừa kể có làm bạn xúc động hay không. Cũng không biết có bao nhiêu độc giả của Truly Inspired chúng mình, đã trải qua hoàn cảnh tương tự như cô bé ở trên. Nhưng chắc có lẽ, bất kỳ ai trong chúng ta khi trải qua cảm giác hối hận tồi tệ ấy, cũng đều sẽ đau khổ và bức rức rất nhiều bởi vì những điều không làm kịp cho người thân yêu nào đó, trước khi họ rời xa cuộc đời này vĩnh viễn, phải vậy không? 

Khi viết bài viết này, mình thực sự có chút đắn đo. Bởi vì màu buồn của những cảm xúc mà người trong cuộc lẫn người đọc bài này sẽ nhận được. Tuy nhiên, sau một hồi lâu mình vẫn quyết định chia sẻ đến bạn bởi mình muốn mang theo một thông điệp để nhắc nhở chúng ta, đó là: Hãy sống với thực tại nhiều hơn, yêu thương và chăm sóc người bên cạnh ngay lúc này nhiều hơn nữa, bởi vì ta sẽ mãi mãi không biết được đâu là lần cuối cùng, ta có thể ở bên họ!

Một chuyến tàu vừa rời đi,
Một chuyến bay vừa cất cánh,
Một nụ hôn gió vừa phớt qua,
Một cái ôm chặt nhẹ ấm áp,
Và một lời tạm biệt vừa cất lên,

Tất cả đều sẽ trở thành kỷ niệm của quá khứ, và cũng có thể đó là giây phút cuối cùng ta được gặp họ ở hiện tại. Chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo!

Như khi mình đang viết dở bài viết này, cũng là lúc đứa em ở Việt Nam nhắn tin chia sẻ với mình thông tin tại một thành phố lớn phía Bắc quê nhà, đã xảy ra một trận hỏa hoạn lớn ở một chung cư mini, khiến nhiều người ra đi và bị thương nặng. Trong đám cháy đó, có những em sinh viên mới lên thành phố thuê trọ để chuẩn bị đón năm học mới với đầy hoài bão và ước mơ xanh; có người mới gọi điện cho cha mẹ khoe đã cầu hôn được bạn gái, dự tính cuối năm sẽ làm đám cưới; có người mẹ mới tối hôm trước còn nghe tiếng gọi điện nói cười của con qua điện thoại, mà hôm sau khi thức giấc dậy, người đã đi mất rồi… 

Bạn ạ,
Cuộc sống vốn vô thường là như vậy đó!
Mỗi khi sự chia ly xảy đến, chúng ta đều sẽ ôm trong mình những hối tiếc và ân hận riêng về việc gì đó chưa kịp làm. Tuy nhiên, sau một thời gian mọi thứ nguôi ngoai, ta lại đâu vào đó, lại quên bẵng đi những nỗi niềm cũ, rồi bắt đầu lặp lại vòng xoay của sự tiếc nuối, hối hận với nhiều người khác nữa.
Chúng ta sẽ không bao giờ dự đoán hay biết đích xác chuyện gì sẽ đến vào ngày mai với chính mình, với người thân của mình. Vì vậy, đừng để những giọt nước mắt hối hận muộn màng cứ lăn dài trên gò má nữa. Thay vào đó, hãy để những nụ cười mãn nguyện, những ký ức tươi đẹp đọng lại trong chúng ta mỗi khi nhớ về ai, về điều gì trong quá khứ.

Thương yêu chính mình hay thương yêu bất kỳ ai khác cũng đều cần những nỗ lực và sự tận tâm, dù là điều nhỏ nhặt nhất, bạn nha!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired