Skip links

THÍCH & CẦN, ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG HƠN VỚI MỘT NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH?

Thích & Cần, điều gì là quan trọng hơn với một người trưởng thành?

Mình từng đặt ra câu hỏi này với rất nhiều người mình từng gặp và có cơ hội tiếp xúc bên ngoài. Đó là những người thân, người thương, những khách hàng, có khi là một số đối tác và cộng sự của mình trong công việc.

Với những câu trả lời của mọi người, mình thường phân loại ra như sau: người dưới 25 tuổi, sẽ thường trả lời là Thích; còn người từ 25 tuổi trở lên, sẽ trả lời là Cần. Bạn có biết tại sao lại có sự khác nhau như vậy hong?

Những bạn trẻ dưới 25 tuổi thường là những người mới bước chân khỏi giảng đường Đại học và đang lao vào tận hưởng cuộc sống tự do, độc lập. Đối với họ 18 năm sống cùng với ba mẹ, sau đó nếu tiếp tục học lên Đại học, họ vẫn còn bị “kìm kẹp” và quản giáo dưới những quy định của nhà trường trong việc học, và những khuyên răn, dạy bảo của ba mẹ trong cuộc sống. Chỉ khi tốt nghiệp và lao vào cuộc sống, họ mới thực sự bắt đầu mọi thứ với quyết định của chính bản thân họ. Họ chỉ có khoảng 4-5 năm ngắn ngủi để thực sự sống là chính mình, bởi vài năm sau đó đa phần cũng sẽ lập gia đình, nên sẽ ưu tiên dành khoảng thời gian tự do ấy làm mọi thứ họ thích. Thậm chí là ưu tiên chữ “Thích” lên trên mọi thứ. Họ sẽ lần lượt trải nghiệm hết tất cả những việc mà trước đó có thể bị ba mẹ ngăn cản, họ sẽ dùng hết sức lực của bản thân để bay lượn vào khung trời yêu thích, ngắm nhìn, tung tẩy với những gì thuộc về sở thích của họ. 

Còn với những người trên 25 tuổi, họ thiên về chữ CẦN là bởi vì họ đã trải qua xong giai đoạn Thích trước đó rồi. Họ cũng đã được tự do, ít nhất là một lần, để làm thứ họ thích. Có thể kết quả tốt, hoặc không. Nhưng vì đã bước qua, và sau đó đã rút ra cho bản thân những bài học nhất định. Họ đã bắt đầu hiểu sâu sắc  ý nghĩa của những điều CẦN làm cho cuộc sống, cho người thân, cho bản thân và cho công việc. Và họ sẽ biết ưu tiên việc CẦN làm hơn so với việc THÍCH làm.

Nhưng, bạn biết không? 
Đối với mình, từ trước đến nay, mình vẫn luôn học cách THÍCH làm những điều CẦN, một cách thật vui vẻ. Tại sao lại phải học cách thích? Bởi vì đôi khi, có những việc bạn không hề yêu thích, nhưng bạn vẫn cần phải làm chỉ bởi nó sẽ tốt cho cuộc sống, cho người thân thương hoặc cho chính bản thân bạn! Cho nên, khi học được cách yêu thích từ từ, bạn sẽ đỡ mang theo tâm lý khó chịu, và kết quả từ đó cũng sẽ luôn tốt đẹp hơn. Một khi bạn đã vượt qua những rào cản trong tâm lý, những sự chiều chuộng theo cảm giác của bản thân, bạn chiến thắng chính mình. Không có bất kỳ chiến thắng nào ý nghĩa hơn chiến thắng bản thân cả!

Để mình đưa ra một vài ví dụ, giúp bạn dễ hình dung hơn về việc này heng!

Mình có biết một cô em, cô ấy thực sự rất ghét những công việc liên quan đến tính toán và con số, nhưng công việc đó lại mang đến cho cổ một nguồn thu nhập kha khá để giúp đỡ gia đình và trang trải cuộc sống nơi thành thị. Cho nên, cổ đã dành rất nhiều thời gian để “tiêu hóa” những kiến thức mà cổ không thích, tỉ mẩn ghi chép lại, học và thực hành mỗi ngày, vì cổ biết rõ công việc đó sẽ mang lại cho cổ điều gì nếu cổ thực sự nỗ lực và tập tận hưởng những cái “không thích” trong khi làm việc. Hiện tại, cổ cũng vẫn không mấy yêu thích công việc, nhưng cổ đã làm giỏi hơn, có khách hàng ổn định, đồng thời thu nhập cũng bắt đầu vững vàng hơn so với thời gian đầu. Và cô bé ấy đã có thể thực hiện được kha khá các dự định của bản thân nhờ vào việc học cách “Thích làm những việc Cần” mỗi ngày. 

Một trường hợp khác, cô bạn của mình là một người không hề thích vận động, ngay cả việc chỉ đi bộ nhẹ nhàng trên máy chạy bộ. Nhưng sau thời gian làm việc quá sức, ăn ngủ không đúng giờ và ngồi nhiều mỗi ngày khiến cho các bó cơ ở phần chân, lưng và vai bị cứng lại, dẫn đến máu huyết không lưu thông. Cơ thể của cổ lúc nào cũng chìm trong trạng thái mệt mỏi, lờ đờ và dễ cáu gắt. Sau khi đi khám, bác sĩ đã khuyên rằng cổ hãy nên dành ra thời gian 30 phút mỗi ngày để chạy bộ hoặc bơi lội để cải thiện những cơn đau mỏi. Cổ tất nhiên là chẳng hề thích những lời khuyên này của bác sĩ, nhưng nếu không làm bệnh của cổ sẽ có nguy cơ trở nên mãn tính và khó chữa, càng lớn tuổi sẽ càng nặng hơn. Cho nên, mấy tháng nay cổ bắt đầu đến phòng gym và đi bộ 10 phút mỗi ngày, sau đó tăng dần lên 30 phút. Ban đầu, cổ cũng bị mệt và khó chịu do mồ hôi ra nhiều làm bết tóc, ngày nào cũng phải gội đầu khiến cổ rất mất thời gian. Tuy nhiên, sau vài tháng đi bộ và tập vận động, cô ấy đã hoàn toàn quen với điều đó, thậm chí cổ bớt cáu gắt và da dẻ, mặt mày cũng đã tươi hồng rạng rỡ hơn. Tâm trạng thoải mái hơn khiến công việc trôi chảy hơn. Và cuối cùng, cổ đã vượt qua sức ì của bản thân, vượt qua những cơn lười nhác và bắt đầu yêu thích cảm giác được đốt cháy năng lượng mỗi ngày ở phòng gym, hoặc thỉnh thoảng là hồ bơi. 

Lại một ví dụ khác nữa, lần này là một chàng trai. Cậu ấy là một người rất thông minh và tài năng trong công việc, đồng thời cũng là người mê tự do đến nỗi, việc viết ra những việc cần làm mỗi ngày trên giấy note cũng khiến cậu cảm thấy như bị bó buộc bởi những dòng chữ và sự quy định nào đó. Cậu ấy chỉ thích làm những thứ có sẵn trong đầu và không thích sự chuẩn bị sẵn nào. Cho đến khi, có một cô bé đồng nghiệp trẻ tuổi hơn, là người mới ra trường và làm chung bộ phận với cậu, sau 6 tháng làm việc cô bé ấy đã “giật giải” khen thưởng nhân viên xuất sắc toàn diện trong đợt khen thưởng nhân ngày thành lập công ty. Và đó là giải thưởng mà cậu nghĩ bản thân chính là người đạt được vì cậu thường hoàn thành kha khá những đề mục mà công ty đưa xuống. Tuy nhiên, bạn biết gì hong? Chính vì sự bốc đồng, lúc thích lúc không, và chẳng bao giờ tỉ mẩn ngồi lại “review” bản thân trong công việc, không ghi chú lại những nhắc nhở và vấn đề mà sếp giao, nên cậu cũng đã không hoàn thành một số dự án trọng điểm. 

Còn cô bé ấy thì khác, cô ấy vì ý thức được sự non trẻ của bản thân trong công việc, nên không hề tuỳ tiện, mà luôn sẵn sàng ghi lại những việc cần làm trong ngày, dù cổ cũng không hề thích việc đó, bởi nó quá nhiều đầu mục. Nhưng chính nhờ sự nỗ lực và thích nghi, học cách yêu thích những thứ râu ria trong công việc, nên cổ hoàn thành mọi thứ tốt hơn, thêm được thời gian để có thể tham gia vào các dự án khác nữa. Kết quả cuối cùng đã mỉm cười với cô bé ấy, nhờ sự tận tụy và ưu tiên những việc cần làm hơn việc thích làm.

Bạn thân mến,
Có đôi khi, nỗ lực làm những việc bạn không thích nhưng cần thiết, sẽ đem đến cho bạn những kết quả ngoài sức tưởng tượng.
Có đôi khi, nhờ học cách thích những điều cần làm, mà bạn vượt qua được những rào cản và giới hạn của bản thân.
Có đôi khi, ưu tiên những thứ cần làm trong cuộc sống cũng như công việc hơn là sở thích bản thân, bạn sẽ càng có thêm năng lực để giải quyết nhiều vấn đề tốt hơn!

Vậy, Thích & Cần, điều gì quan trọng hơn với một người trưởng thành? Chắc có lẽ bạn cũng đã có câu trả lời cho riêng mình rồi, heng!
Chúng ta không nhất thiết phải đi chinh phục thế giới thì mới nhận biết được khả năng và giá trị của mình, mà đôi khi chỉ cần ý thức được ý nghĩa của việc CẦN làm và việc THÍCH làm, bạn cũng đã chiến thắng rồi!

Cố lên bạn nha!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired®

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired