Skip links

ĐÔI KHI, BỎ MẶC LẠI LÀ CÁCH GIÚP NGƯỜI KHÁC TRƯỞNG THÀNH!

Đôi khi, bỏ mặc lại là cách giúp người khác trưởng thành!

Bạn có biết từ khóa nào xuất hiện nhiều nhất trong rất nhiều bài viết của Truly Inspired từ trước đến nay hong?
– “Phá kén” –
Chính xác là như vậy. Dù không phải có mặt dày đặc trong tất cả các bài viết, nhưng những chủ đề liên quan đến phát triển bản thân, hay chữa lành cảm xúc cá nhân, mình thường hay cho “phá kén” xuất hiện. Tại sao? Bởi vì với mình đây là từ miêu tả trực quan và chuẩn xác hình ảnh của một người khi chuyển giao giai đoạn phát triển của chính bản thân họ. Họ buộc phải “phá kén”, họ buộc phải chịu mất mát, và thấm tháp từng nỗi đau để có thể trưởng thành hơn!

Và bạn biết hong, hành trình để một người thực sự trưởng thành, đôi khi lại không cần có ai bên cạnh. Có những lúc, ta phải buộc nén lại, không cho những cảm xúc vỡ òa vì tình thương, mà cần phải để những người thân thương, tri kỷ, những người quan trọng trong đời ta được ở trong bóng tối, một mình họ mà thôi.

Có những khi, chúng ta cần có mặt để dìu dắt, an ủi, động viên, ôm ấp và trao cho họ thật nhiều tình yêu thương để họ biết rằng, dù cho thế giới này làm tổn thương họ bao nhiêu, thì vẫn có chúng ta ở bên cạnh, ta sẵn sàng bù đắp cho họ gấp trăm lần hơn vậy. Tuy nhiên, có những người và có những giai đoạn, nếu bạn cứ mãi níu giữ và bảo vệ họ trong tầm kiểm soát của bạn, họ sẽ mãi mãi chẳng thể lớn nổi. Bao nhiêu giông gió mà cuộc đời mang đến, họ sẽ chẳng thể nào vượt qua, họ sẽ yếu ớt, lại càng dễ bị tổn thương hơn, dù chỉ là một tác động nhỏ vừa lướt đến. 

Bạn hãy nhớ kỹ lại mà xem, hồi chúng ta còn nhỏ, nếu mà ba mẹ cứ ẵm bồng, dắt tay chúng ta mãi, thì ta có thể tự mình bước đi được không? Hay bạn có nhớ cái lúc mà người lớn trong nhà tập cho bạn đi xe đạp không? Cái khoảnh khắc mà người lớn vẫn ở phía sau lưng ta, nhưng tay họ đã sớm rời ra khỏi yên sau xe đạp từ lâu, và ta cứ như vậy, tự lấy thăng bằng đạp thẳng đường đi, đúng hong? Nếu như ba mẹ hoặc anh chị của bạn cứ vịn mãi đằng sau chiếc xe đạp, có lẽ cả đời này bạn cũng chẳng thể nào tự mình điều khiển sự thăng bằng của xe, phải vậy hong?

Dĩ nhiên, sau lần đầu người lớn thả tay ra khỏi yên xe đạp, chắc chắn bạn cũng sẽ giống mình, bị… té! Té mạnh, té nhẹ, trầy xước da thịt đau không tả nổi. Nhưng cuối cùng thì sao? Chúng ta đã có thể tự mình chạy ro ro trên con xe đạp, đi học đi rong chơi khắp xóm mà chẳng cần bất cứ ai chạy theo đằng sau nữa. Có đúng hong?

Mình vẫn thường ví sự phát triển của đời người giống như những lần tập đạp xe hồi nhỏ vậy đó. Khi ta chưa biết đi, người lớn sẽ che chở, hướng dẫn và dìu dắt ta từng chút một. Nhưng khi ta đã tiếp xúc, làm quen dần với những vòng quay của xe đạp, người lớn phải “bỏ mặc” ta một đoạn, chỉ đứng phía sau cổ vũ động viên cho ta mà thôi. Mặc cho có lúc ta bị ngã, bị trầy xước và đau đớn. Nhưng, họ vẫn chỉ ở đó, giúp ta sát trùng vết thương một chút và tiếp tục để một mình ta tự điều khiển chiếc xe trong những lần tiếp theo. Ba mẹ, hay người thân thương sẽ không tránh khỏi những xót xa mỗi lần thấy ta ngã, nhưng họ cũng đâu thể làm điều gì khác hơn, bởi vì nếu làm, ta sẽ mãi chẳng thể nào tự lấy lại cân bằng và lái xe vững vàng được!

Dù đôi lúc mình tự xem bản thân là người “bao đồng”, muốn giải quyết nhiều chuyện, nhiều việc hoặc giúp đỡ một ai đó để họ có thể vượt qua được lúc khó khăn. Nhưng, mình vẫn phải quay mặt đi, lùi về một bước, âm thầm quan sát và “trông chừng” họ, còn lại mọi thứ mình “bỏ mặc”, để họ tự lớn lên, tự trải nghiệm và làm giàu cho trải nghiệm nhân sinh quan của chính họ. Dẫu có lúc, sự tự lực cánh sinh đã khiến họ vướng vào nhiều những rắc rối và tổn thương, nhưng bạn biết hong, đó là một phần của hành trình sống mà ta chẳng thể can thiệp để thay đổi nó khác đi.

Sở dĩ, hôm nay mình viết đề tài này là do, mình cũng vừa được nghe một câu chuyện mà tình huống của nó có lẽ khá quen thuộc với nhiều người trong chúng ta. Câu chuyện như thế này:

Có một cặp đôi nọ đang yêu nhau hạnh phúc, nhưng cứ mỗi lần bàn đến công việc của đối phương, họ lại cãi nhau chỉ vì cô bạn gái không nghe theo lời người bạn trai. Dù cho anh bạn trai ấy đã từng có kinh nghiệm nhiều hơn trong công việc mà cả hai đang làm.  Anh ta biết rõ cái nào nên và không nên thực hiện để giảm bớt rủi ro cho công việc, tuy nhiên, cô bạn gái lại là một “chú ngựa non háu đá”, cổ tin rằng với sự cải tiến mới mẻ trong cách làm của cổ, sẽ có một kết quả khác. Có những lúc cả hai mâu thuẫn và cãi nhau nhiều tới mức họ đã chia tay một vài lần trong suốt quá trình làm chung việc.

Đến một ngày nọ, vì quá căng thẳng và áp lực bởi nhiều bên, chàng trai đó đã tìm đến mình để nhờ mình tư vấn tâm lý, giúp cậu ấy gỡ bỏ những rắc rối và chọn ra con đường sáng nhất để đi. Mình nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong cậu trai trẻ ấy, mình cũng đã từng một thời rất nhiệt thành và luôn tin tưởng rằng: bản thân là người có kinh nghiệm và sự từng trải, nhất định sẽ giúp đỡ được người cần giúp. Hay, mình đã từng nhiều lần cố gắng để nói với một người nào đó về những điều mà mình nghĩ, nếu họ thay đổi và làm theo thì sẽ tốt hơn cho họ. Nhưng, kết quả là gì bạn có biết không? Không những khiến cho người ta càng cáu, càng xa cách mình, mà còn làm cho mối quan hệ trở nên khó chịu mỗi khi cùng nhắc về vấn đề cũ. 

Chẳng nói đi đâu xa, chuyện chờ một người thay đổi hoặc cứ cố gắng nghĩ ra nhiều phương cách để giúp đỡ, khiến cho một người nào đó thay đổi tốt hơn, nhưng họ cứ mãi làm trái ý xảy ra như cơm bữa trong các mối quan hệ giữa vợ chồng, giữa ba mẹ – con cái, giữa những người cùng chung công việc, giữa bạn bè thân thiết. Bạn hãy nhớ thử xem, đã bao nhiêu lần khuyên một người bạn của mình chia tay người yêu chỉ vì đó là người vũ phu, nhưng sau bấy nhiêu lần bạn thấy họ có chia tay không? Hầu hết là không, đúng chưa? 

Hay đã bao nhiêu lần bạn muốn người ta thay đổi một thói quen xấu nào đó để tốt hơn cho họ, họ có làm không? Không luôn! Đa số mọi người chỉ làm điều gì đó khi cảm thấy bản thân họ đúng và cần làm, vậy thôi!

Quay trở lại với tình huống của cậu trai trẻ ở trên. Có rất nhiều những phân tích và chia sẻ mình đã nói với cậu ấy, nhưng đây là thông điệp giá trị nhất mà mình muốn truyền tải qua bài viết này, cho những ai chưa có đủ duyên cùng mình tháo gỡ những khó khăn, đó là: 

Người khác chỉ có thể thay đổi khi họ thực sự muốn thay đổi. Tương tự như vậy, ai rồi cũng sẽ đến lúc phải trưởng thành, và đôi khi sự bỏ mặc để họ được làm điều họ muốn, lại chính là liều dopamin có tác dụng mạnh mẽ nhất!

Giống như những chú bướm vậy. Hành trình phá kén phải tự thân nó thực hiện dù thực sự đầy đau đớn và khó nhọc, nhưng như vậy mới tốt. Nếu có ai đó chứng kiến được quá trình phá kén này và thương xót chú sâu bướm liền vội can thiệp, giúp bướm phá kén nhanh hơn, thì sau khi ra khỏi kén, phần cánh của nó sẽ vô cùng yếu ớt và chẳng bao lâu sau chú bướm ấy sẽ chết. 

Bạn thân mến,
Nếu ngày hôm nay bạn đang đau đầu vì phải đối diện nhiều vấn đề mâu thuẫn  với con cái, ba mẹ hoặc người thương vì sự phát triển của họ. Hãy cứ thả lỏng nhé! Khi bạn bình tĩnh và quan sát xung quanh nhiều hơn, bạn sẽ có xu hướng tỉnh táo và dễ nhận ra vấn đề hơn. Bạn hãy cứ tôn trọng mọi quyết định và quan điểm của họ, hãy để họ tự trải nghiệm. Nếu thất bại, nếu gặp khổ đau họ sẽ tức khắc thấm thía những lời khuyên, sự bảo vệ hay những giá trị từ ý kiến bất đồng trước đó của bạn. Yên tâm nhé!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired