Skip links

KHOẢNH KHẮC TA LỚN HƠN MỘT CHÚT, CŨNG LÀ LÚC NGƯỜI THÂN XA TA HƠN MỘT CHÚT!

Khoảnh khắc ta lớn hơn một chút, cũng là lúc người thân xa ta hơn một chút!

Có bao giờ bạn từng làm một vài việc này với cha mẹ hay ông bà/người lớn tuổi thân thiết trong nhà chưa? Như là:

  • Chuẩn bị một thau nước ấm và giúp họ ngâm chân để họ giải tỏa căng cơ, có một giấc ngủ chất lượng hơn?
  • Xoa bóp đôi tay hay bắp chân của họ để họ được bớt những mệt mỏi, đau nhức?
  • Nhìn thật sâu và lâu vào gương mặt của họ khi đang ngủ để thấy những vết chân chim, vết đồi mồi, nếp nhăn vây kín dù cho gương mặt họ đang bình thản trôi vào giấc ngủ?
  • Hay nắm đôi bàn tay của họ để thấy những chiếc móng đã cùn sờn, nứt nẻ, nhăn nheo ghi đầy dấu vết của thời gian chưa?

….
Vâng vâng,.. còn rất nhiều những việc mà mình muốn hỏi, nhưng chừng đó cũng đã đủ để bạn có câu trả lời rồi, phải hong?

Mình biết, trong chúng ta, có rất nhiều người đã từng chăm người bệnh đau ốm, từng mua rất nhiều các loại thuốc bổ hay thực phẩm tốt cho sức khỏe cho người thân, cho ba mẹ dùng chỉ mong họ khỏe mạnh hơn mỗi ngày. Nhưng, việc có những quan sát nhỏ nhặt, tỉ mẩn và chi tiết như ngồi nhìn họ ngủ say, nhìn vào đôi bàn tay, đôi chân hay góc mắt nhiều nếp nhăn đó… thì lại không có nhiều người làm được.

Mình biết, đâu đó trong tiềm thức, chúng ta luôn biết rằng ba mẹ đã lớn tuổi hơn, nhưng nếu chưa thật sự quan sát và chăm chú nhìn kỹ họ; nếu không phát hiện những dấu vết của thời gian thông qua đôi tay, mí mắt, gót chân,… ta sẽ không nhận thức rõ ràng thực tế rằng: họ đang ngày một già đi và họ cũng đang ngày một xa cách ta hơn…!

Dạo gần đây, xung quanh mình thường xuyên xuất hiện những chuyện/những người hoặc tình huống liên quan đến tình cảm gia đình, về sự khác biệt giữa các độ tuổi trong một nhà, sự khác biệt về quan điểm sống của các thế hệ cha mẹ – con cái,… Mà hầu hết thông điệp chung của những sự vật/sự việt đó đều như muốn nhắc nhở một điều rằng là:Hãy dành thời gian để bên cạnh người nhà của chúng ta nhiều hơn, bởi vì khoảnh khắc ta lớn hơn một chút, cũng là lúc người thân xa ta hơn một chút!

Như chia sẻ từ một cô bé coachee của mình gần đây rằng, Tết vừa rồi khi gia đình lớn của em tụ họp đông đủ về nhà em. Em có dịp gặp lại rất nhiều gương mặt thân quen sau một năm xa cách, vì em đi làm ở thành phố khác xa xôi, không có nhiều cơ hội để gặp gỡ những người thân ấy trong một năm qua. Và cũng trong ngày hôm đó, khi mọi người đang ăn uống thì người bác lớn tuổi trong gia đình em đang tìm chỗ để nằm nghỉ ngơi – đây cũng là người đã nuôi nấng em trong khoảng thời gian từ khi em 13 tuổi đến 22 tuổi và tốt nghiệp Đại học.

Khi em nhìn thấy bác đang nằm nghỉ, tự nhiên một cảm giác giật mình và có phần xót xa hiện lên trong lòng. Em chợt ý thức rằng người bác ấy năm nay đã 70 tuổi – sự giật mình truyền đến em là bởi đâu đó trong suy nghĩ, em đã không hề nghĩ rằng người bác này đã già đi nhiều như vậy. Em chia sẻ với mình, em đã đứng ở đó rất lâu để nhìn vào khuôn mặt của người mà cách đây 17 năm đã lên tiếng nói với ba mẹ em, rằng hãy để bác ấy đem em ra thành phố nuôi dạy, cho em có điều kiện ăn học tốt hơn. Bởi vì trong một lần bác lái ô tô về thăm quê, sau một tuần trời mới mưa và lụt một trận lớn, khi đó mặc dù đường đã đi được rồi nhưng nước vẫn chảy qua nhiều đoạn trên cây cầu bê tông ở quê, khá trơn và còn chút nguy hiểm. Lúc đó, ngồi trong xe, người bác ấy nhìn thấy bóng lưng gầy còm quen quen, loi nhoi đạp xe mà trên xe chất bao nhiêu là thùng hàng lớn nhỏ, buộc quanh phía sau yên ngồi và treo cả phía trước tay lái. Cái dáng loi nhoi đó chính là cô bé coachee năm 10 tuổi. Cô đang trên đường đi lấy hàng về cho mẹ bán tạp hóa, vì sau những ngày mưa lớn và ngập lụt thì hàng hóa đã hết dần, không còn đủ hàng cho bà con hàng xóm tới mua nữa.

Ngay buổi chiều hôm đó, người bác đã nói chuyện với ba mẹ em và đề nghị chuyển em ra ở nhà bác để bác lo cho, bác thấy em ở quê vất vả rồi sợ sau này không chú trọng học hành, vì khi đó em đang học rất tốt. Nhưng vì thời gian ấy mẹ của em mới sinh em bé, nên mẹ muốn em ở nhà thêm 1-2 năm chăm em giúp mẹ. Hai năm sau đó thì bác đã về và đón em đi. Cuộc đời em có lẽ cũng chính thức bước sang một trang mới mẻ hoàn toàn kể từ ngày hôm đó.

Và bây giờ, ngay trong những ngày Tết của năm em 30 tuổi, em chợt nhận ra mười mấy năm đã thật sự trôi đi như một cái chớp mắt. Ngày hôm đó khi nhìn thấy gương mặt đầy dấu vết thời gian của người bác đã từng nuôi nấng, mang cho em những điều kiện học hành tốt nhất, để em được thi đậu vào ngôi trường cấp 3 mà nhiều người mong ước, cho em được tiếp xúc với những chân trời mới nơi cuộc sống phố thị ồn ã, khác xa những buổi chiều yên tĩnh mà em và nhỏ bạn đi bộ từ trường làng về nhà những năm tháng cấp 1 và cấp 2, để tương lai em được rộng mở hơn,… Em chợt thấy một chút có lỗi, một chút buồn, một chút lo lắng và xót xa..

Bởi vì em biết, thời gian đã đi là không trở lại, em cũng không thể nào khiến mọi thứ ngưng đọng, để cho người bác ấy, hay cho ba mẹ em được trẻ mãi, được gần gũi mãi với con cháu mà không phải già đi.

Vậy đó, bạn ạ!
Khoảnh khắc chúng ta lớn hơn một chút, cũng là lúc người thân xa ta hơn một chút!

Xa về mặt tinh thần, tuổi tác, địa lý và thời đại 
Xa về mặt sự sống và cái chết

Khi ta lớn lên, cha mẹ già đi 
Khi con cái chúng ta lớn lên, chúng ta cũng già đi

Khi con cái còn nhỏ, chẳng thể hiểu hết những gì cha mẹ đang làm, đang nói
Khi cha mẹ già đi, chẳng thể hiểu được những thứ hiện đại mà con cái đang tiếp xúc, đang trở thành…

Tất cả đều tuân theo quy luật của tạo hóa, chỉ có điều chẳng ai nói cho ta biết rằng khi nào sẽ là lúc ta không còn cơ hội để mà gặp lại một ai đó nữa!

Thời gian khắc nghiệt, cuộc sống đầy thách thức, các mối quan hệ xung quanh cũng theo đó mà thay đổi dần đi, người thân người thương rồi cũng xa chúng ta theo một cách nào đó chẳng ai có thể ngăn cản được.

Vậy làm thế nào để tốt hơn khi ta chẳng thể thay đổi được quy luật này?
Với mình, chỉ có một cách duy nhất đó là:tập sống thật sâu với mọi người, mọi khoảnh khắc!

Khi sống thật sâu ta sẽ luôn thực sự “hiện diện” trong đời sống của người thân mà không phải chỉ là sự có mặt về hình thức. Khi sống đủ sâu ta sẽ ý thức tốt hơn về việc nếu có thể sẽ luôn cố gắng dành nhiều thời gian, sự chăm sóc, sự yêu thương và thấu hiểu nhất cho người thương, người thân bên cạnh! Để không phải tiếc nuối khi họ rời đi, hay mất đi mãi mãi. Để không phải hối hận vì trong quá khứ đã làm những điều không phải với họ. Để cho lòng ta luôn có họ và họ cũng luôn có ta, dù cho có thể, cả đôi bên sẽ chẳng còn nhiều cơ hội để gặp nhau trong đời!

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” (*), nếu đã luôn ý thức về sự khắc nghiệt của thời gian, chúng ta hãy nên chọn sống và trân trọng mọi khoảnh khắc có người thân thương bên cạnh, nên vì họ mà nỗ lực thêm một chút, nên vì họ mà mở rộng sự bao dung và yêu thương họ nhiều hơn một chút; vì đâu ai biết rằng liệu ở một kiếp sống nào khác, ta có được trùng phùng hay không? Giả sử có một kiếp trùng phùng, chắc gì ta đã lại trở thành người thân thương của nhau nữa! 
Phải vậy không?

Mình mong rằng, cả bạn và mình, chúng ta sẽ ngày càng ghi nhớ nhiều hơn những bài học về thời gian, về tình yêu thương, về sự trưởng thành, về sự khác biệt giữa các thế hệ,… để có thể hiểu hơn về giá trị thật sự quý giá của tình thương, tình thân mà chúng ta dành cho những người nhà của mình, bạn nhe!
Tụi mình, cùng cố gắng nha!

Thương bạn lắm,
Truly Inspired

[*]: Cuốn sách của tác giả Phạm Lữ Ân

HÃY KẾT NỐI VỚI TÔI

Cho phép tôi biết thêm về bạn.

Dù hôm nay bạn là ai, ở độ tuổi nào và đang khó khăn, bất an như thế nào, hãy cho phép Truly Inspired được nắm tay bạn, hỗ trợ bạn, từng bước đưa bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hãy nắm tay tôi, tôi sẽ giúp bạn nhận ra món quà đẹp đẽ được Thượng đế gói ghém kỹ càng ngay bên trong chính bạn!

Thương bạn lắm,

Truly Inspired